Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 457 - Chương 457: Ôi Lại Phải Đồ Thành (105/110)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 457: Ôi lại phải đồ thành (105/110)

Editor: Linh Tống

Nơi này có rất nhiều Lang Nhân, thể tích rất lớn, trong lúc di chuyển Lục Thần thường không nhìn thấy Nguyên. Lúc này hắn cần sử dụng phạm vi nhìn của Nguyên, phạm vi nhìn giữa hai người nhanh chóng hoán đổi.

Cũng may hiện tại hắn đã có thể phối hợp rất hoàn mỹ với Nguyên.

"Ok, trong 20 phút gần như tránh khỏi tuyệt đại đa số công kích. Kết quả này đã rất khá." Lục Thần thỏa mãn gật đầu, "Bây giờ mới có cảm giác Nguyên thật sự làm việc cho ta!"

Mặc dù luyện kỹ thuật không thể tăng thuộc tính, nhưng tăng kỹ thuật cũng là một cách tăng thực lực, hơn nữa còn là tăng trên mặt bản chất!

"Nguyên, xâm chiếm!" Lục Thần ra lệnh một tiếng, Nguyên trực tiếp dùng hình thái sương mù bao phủ một con Huy Nguyệt Lang Nhân.

"Hôm nay là ngày ta thực hiện lời hứa. Nguyên, đi thôi." Lục Thần thu hồi Nguyên, trực tiếp mở ẩn thân phi hành, rời khỏi đại bản doanh của Lang Nhân.

Lại quay đầu nhìn về phía này, Lục Thần có hơi lưu luyến, "Đây đúng là nơi tuyệt hảo để luyện kỹ thuật, không ai quấy rối, khó khăn lại không có nguy hiểm trí mạng, còn có thể rơi trang bị. Thật mãn nguyện."

...

Trong Thánh Môn thành, thành chính cấp 60 của Nhị Trọng Thiên!

Có thể nói, trước mắt Thánh Môn là công hội có thế lực lớn nhất ở Nhị Trọng Thiên. Ngày thường, lúc nào mười sáu cửa thành của Thánh Môn thành cũng ngựa xe như nước, dòng người không ngừng.

Thường có thể thấy đủ loại tọa kỵ với đủ loại hình thái màu sắc bay qua trên bầu trời Thánh Môn thành. Chiến sủng của Ngự Thú Sư, Khu Linh Sư, Khu Quỷ Sư, khôi lỗi của Khôi Lỗi Sư càng tăng thêm màu sắc giả tưởng cho Thánh Môn thành.

Nhưng hôm nay, trên đường lớn ở mỗi cửa thành của Thánh Môn thành có vẻ cực kỳ yên tĩnh, trên tường thành và trên bãi đất trống xung quanh mỗi cổng thành đã đứng đầy người.

"Các ngươi nói xem người kia có đến không?"

"Đến mới là lạ, thấy trận thế của Thánh Môn không, dọa chết người."

"Nghe nói Thánh Môn mời được mấy cao thủ tới đây trợ trận, có phải thật không vậy?"

"Ta biết, bọn họ mời mấy cao thủ từ Hiệp hội tiền thưởng, Hiệp hội đoàn lính đánh thuê. Dù sao tên kia cũng có thể thắng Vô Ngân, vẫn có thực lực."

"Hiện tại phải có mấy vạn người đang canh gác Thánh Môn. Có người nói tên kia chỉ có một mình, nếu ta là hắn, từ rất xa thấy tình huống bên này ta đã nhanh chân bỏ chạy."

Trong đó có mấy người đang cửa trên tường thành chính ở cửa bắc, người cầm đầu là huy chương Thánh Môn "Lăng Thiên", bên tay phải hắn ta là một nữ tử cực đẹp, rất nhiều người đều biết nàng ―― Hữu Thánh "Lạc Tuyết".

Tả Thánh Vô Ngân cũng ở đây, nhưng hắn ta đã không còn tư cách đứng ở hàng thứ nhất. Bốn gã Thánh đường chủ đứng bên cạnh Lạc Tuyết, mà bên trái Lăng Thiên lại là mấy khuôn mặt xa lạ.

Lúc này, một nam tử mặc đồ thời trang màu xanh da trời bên cạnh Lăng Thiên mở quạt xếp trong tay, tự nhiên nói, "Một người dám khiêu chiến toàn bộ Thánh Môn thành, tiểu tử kia đúng là người ngông cuồng nhất mà ta từng thấy."

Bên cạnh, một lão giả chừng năm mươi tuổi cũng cười nói, "Thật ra đây cũng không phải chuyện mới mẻ gì, ở Nhất Trọng Thiên ít nhiều gì các vị cũng đã từng lấy ít thắng nhiều. Chỉ có điều tiểu tử kia đã sai đối tượng, đây không phải Nhất Trọng Thiên, đây là Nhị Trọng Thiên!"

Bên cạnh nữa có một nam tử cao lớn, chiều cao phải đạt tới chừng hai mét khinh thường nói, "Thu tiền của người trừ tai cho người, hôm nay chỉ cần hắn dám đến, chúng ta sẽ khiến hắn không thể rời khỏi Thánh Môn thành!"

Lúc này, năm người Mộc Phủ cũng đang xen lẫn trong đám người.

Trước đó bọn họ đã biết chuyện Lục Thần đánh bại Vô Ngân. Lúc đó, năm người khiếp sợ cỡ nào đã không cần nói thêm.

Thì ra tên kia vốn không muốn gửi trang bị ở chỗ bọn họ, chờ ngày sau Đông Sơn tái khởi, người ta vốn chỉ đang phân chút trang bị rất bình thường mà thôi.

Kết quả năm người bọn họ đều bỏ chạy... Rất có cảm giác như mang theo khoản tiền lớn chạy trốn.

Tiêu Thiên thấp giọng hỏi Cửu Nhi, "Cửu Nhi, vì sao mãi mà tên kia còn chưa tới tìm ngươi? Hắn định bỏ số trang bị này luôn sao?"

Cửu Nhi lắc đầu, "Ta cũng không biết, ta đã thử gửi mấy bưu kiện cho hắn, nhưng hắn còn chưa trả lời."

Cửu Nhi không biết, thật ra không gửi thư lại vẫn là truyền thống trước sau như một của Lục Thần... Trong email của hắn mãi mãi là 999+ thư chưa đọc.

"Ôi, lúc đầu ta muốn đưa trang bị cho hắn, ai biết lần này hắn lại chủ động đánh tới Thánh Môn thành."

Tiêu Thiên cũng thở dài một hơi, "Có lẽ hắn muốn kết thúc chuyện này, nhưng muốn thắng Thánh Môn thành, ta cảm thấy... Không thể nào!"

Uyển Nhi cũng nói, "Tuyệt đối không thể nào. Một ngày Thánh Môn thành thu nhập được bao nhiêu? Bắt đầu từ ngày đám người Lăng Thiên đoạt được thành chính cấp 60, sau đó chiếm cứ hơn một tháng, địa vị của bọn họ đã càng ngày càng không thể dao động."

Thất Xích gật đầu nói, "Đúng vậy, ta nghe nói khi quản lý trong Thánh Môn xoát quái, đan dược mấy kim tệ mà bọn họ có thể ăn như ăn kẹo, cực kỳ xa xỉ. Dường như bọn họ đã bắt đầu nói tới phó bản Long Chiến Dã."

Tiêu Thiên lắc đầu, "Thật ra ta vẫn hy vọng có thể kết bạn với tiểu tử kia. Hy vọng mấy người Lăng Thiên không nên làm quá ác."

Đúng lúc này, xa xa nơi cuối đường xuất hiện một bóng người.

Người này chậm rãi đi về phía Thánh Môn thành to lớn, bước chân không nhanh không chậm, mỗi bước trầm ổn kiên định.

Hắn mặc một bộ trường bào màu đỏ nổi bật rực rỡ, thần thái trí tuệ tự nhiên, không có chút rung động nào.

Tùy ý kéo Như Ý Trường Côn trong tay qua, đập trái đập phải như đang nhàm chán giết thời gian.

Trong mắt hắn, Thánh Môn thành được phòng vệ sâm nghiêm, vô số người chơi, cường giả, chiến sủng, khôi lỗi... Đều như không tồn tại.

Sau khi thấy người này hiện thân, nhịp tim của Cửu Nhi đột nhiên gia tốc.

Lần đầu tiên nhìn thấy hắn chiến đấu, nàng cảm thấy hắn là người điên. Càng về sau, lần lượt chứng kiến nhiều chuyện không thể xảy ra, lại đến một ít giao tiếp chung giữa hai người, lập trường của Cửu Nhi đã thay đổi hoàn toàn, từ trung lập đã nghiêng về phía Lục Thần.

Khi thấy nam nhân này bước chân nhàn nhã, thoải mái đi tới trước mặt vô số cường giả, đáy lòng Cửu Nhi dâng lên một chút cảm giác khác thường.

Bình Luận (0)
Comment