Editor: Linh Tống
Thật giống như... Hắn là một anh hùng không biết sợ hãi!
"Gia hỏa này! Hơi đẹp trai!" Uyển Nhi đang đứng bên cạnh đột nhiên nói ra lời Cửu Nhi muốn nói nhất lúc này.
Bát Môn hơi ghen tị nói, "Chỉ mới vài ngày không gặp, hắn lấy đâu ra bộ đồ thời trang này vậy? Màu sắc còn cợt nhả như thế!"
Không lâu sau, Lục Thần đứng trước cửa bắc cao hơn ba mươi mét của Thánh Môn thành, chống Như Ý Trường Côn xuống đất.
Hắn thở một hơi thật dài, "Ôi..."
"Lại phải đồ thành!"
Lục Thần cũng không biết vì sao vận mệnh lại trêu đùa hắn như vậy, vốn hắn chỉ muốn kiếm chút tiền, bây giờ không có việc gì lại phải đồ thành…
Chính chủ đã đến, toàn bộ Thánh Môn thành bắt đầu rối loạn.
Điều đáng nhắc đến là, bởi vì Thánh Môn cưỡng chế yêu cầu tất cả người tiến vào Thánh Môn thành nhất định phải tạm thời gia nhập vào Thánh Môn, vì vậy người nơi này gần như đều là đệ tử Thánh Môn!
“Hắn đến thật, thật sự không muốn sống nữa! Lão tử nhất định phải đoạt công đầu, phải dựa vào hắn để dựng lên tên tuổi!”
“Hừ hừ, đến tốt lắm, sao có thể khinh thường sự tồn tại của Thánh Môn ta, hôm nay Thành chủ đích thân đến, vô số cường giả trợ trận, khiến hắn mọc cánh cũng khó thoát!”
“Dám chọc vào Thánh Môn ta, hôm nay phải hành hạ hắn đến chết!”
Đối diện với mấy lời lẽ ác độc này, Lục Thần không thèm để ý, ngược lại hắn cũng đã quen.
“Này, đừng nói nhiều, muốn đánh thì xuống đánh đi!” Lục Thần xoa cổ, “CMN, cửa thành này có cần cao như vậy không, ta ngửa đầu nói chuyện rất mệt mỏi.”
“Không biết sống chết!” Lăng Thiên khẽ quát một tiếng, sau đó phân phó thuộc hạ, “Mở cửa thành!”
Cửa thành mở ra, các người chơi đứng trên cửa thành lần lượt nhảy xuống, bày trận đối đầu với Lục Thần.
Lăng Thiên đứng ở đầu đội ngũ, cường giả quay xung quanh bên người, nhìn chằm chằm vào Lục Thần, “Tiểu tử, không ngờ ngươi thật sự có gan!”
“Không phải ngươi rất ngông cuồng sao? Yên tâm, ngày hôm nay chúng ta sẽ không để ngươi thất vọng, chúng ta sẽ tiếp đón ngươi thật tốt!”
Lục Thần mỉm cười, nhẹ nhàng đá đuôi côn của Như Ý Trường Côn, lợi dụng lực bắn ngược, khiêng cây gậy lên vai, “Ngày nào cũng vừa phái người tìm ta quyết đấu vừa ám sát treo giải thưởng, các ngươi có phiền không. Có thể trực tiếp một chút không?”
“Quên đi, dù sao ta đã tới, sau này Thánh Môn không còn tồn tại sẽ không còn nhiều chuyện xấu xa nữa.”
Lăng Thiên chậm rãi híp mắt lại, “Muốn san bằng Thánh Môn ta, hừ, giọng điệu thật sự không nhỏ, hôm nay lão tử sẽ đánh ngươi về Nhất Trọng Thiên!”
Lão giả đứng bên cạnh Lăng Thiên nhìn Lục Thần một cái, lắc đầu, “Người trẻ tuổi, vấn đề của ngươi là bộc lộ tài năng quá rõ, ta đã thấy nhiều người có chút thiên phú, kết quả thì sao, có mấy người có thể lên đến đỉnh.”
“Cũng vì người trẻ tuổi nóng nảy vội vàng, thích gây rắc rối. Cuối cùng, cũng chỉ có một con đường chết.”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, có vẻ như lão nhân kia nói rất có lý, trên thực tế hắn ta hoàn toàn không hiểu gì về Lục Thần.
“Nói ta thích gây rắc rối? Nếu không phải người Thánh Môn các ngươi chọc ta trước, ta mới mặc kệ các ngươi.”
“Bộc lộ tài năng? Nói cứ như ngươi biết ta có bao nhiêu bản lĩnh vậy.”
Trong mắt lão nhân lập tức lộ ra sát khí, “Chết cũng không hối cải, đúng là một người đáng chết! Cũng được, hôm nay lão phu sẽ thay phụ mẫu của ngươi dạy dỗ ngươi một chút!”
Lục Thần lập tức lạnh mặt, luôn có người không giữ mồm miệng, chạm vào vảy ngược của hắn!
Bây giờ Vô Ngân không có tư cách đứng ở hàng thứ nhất, có lẽ sau này còn bị giáng chức, tất nhiên hắn ta là người có hận thù lớn nhất với Lục Thần, hắn ta đứng ở đằng sau gào lên, “Hắn là tên tạp chủng có mẹ sinh không có mẹ dạy!”
“Ta đã nhận ra, người có thể làm ra chuyện ngốc nghếch thế này, ngươi còn mong hắn được dạy dỗ tốt đến mức nào, có lẽ từ nhỏ đã không có phụ mẫu dạy hắn phải khiêm tốn như thế nào!”
Lục Thần hơi híp mắt lại, hiếm khi nào lại nghiêm túc.
Hôm nay hắn đến để san bằng Thánh Môn, cũng chỉ là đồ thành mà thôi, để bọn họ nhận được sự dạy dỗ, nhưng bây giờ từng người mở miệng ra mắng chửi, còn đặc biệt chọn chuyện phụ mẫu nhạy cảm nhất của hắn để mắng…
Hắn tức giận!
Ở nơi xa, Tiêu Thiên khẽ nhíu mày, hắn ta chú ý đến vẻ mặt của Lục Thần, dường như chưa bao giờ thấy hắn hung ác như thế.
“Lần trước cũng là thế này, lúc Thiết Chiến nói đến cha mẹ hắn, hắn rất dễ tức giận.”
Thất Xích cau mày, “Dưới tình huống bình thường, càng là việc quan tâm nhất mới càng dễ tức giận, có phải hắn thật sự…”
Cửu Nhi đột nhiên mở miệng, “Đừng nói nữa, ở trong Cửu Thiên này, chúng ta nói chuyện bằng thực lực.”
“Anh hùng không hỏi xuất thân, ta mặc kệ trước đó gia cảnh của hắn thế nào, ít nhất thực lực mà hắn đang thể hiện ra, đáng để chúng ta kính nể!”
Uyển Nhi cũng gật đầu, “Rất nhiều người đều nói hắn tàn bạo, thật ra các ngươi suy nghĩ kỹ một chút, dường như hắn chưa từng chủ động đi sỉ nhục người khác, ngoại trừ một lần chúng ta bị đoàn diệt, ta cảm thấy thật ra hắn rất hiền hòa.”
Cửu Nhi cũng gật đầu, không sai, Lục Thần cũng cho nàng cảm giác này.
Hắn có thể tùy ý trò chuyện với người chơi phổ thông, không hề kiêu ngạo, cũng không rõ lý do đi bắt nạt người yếu, cho đến nay đều là người khác tìm hắn gây sự!
“Ôi, đáng tiếc, hắn cũng là người rắn rỏi, vì sao lại đến đây, nếu ta là hắn chắc chắn sẽ không đến Thánh Môn thành, ở đây có nhiều cao thủ như vậy…”
Nhị Trọng Thiên Vực, có lẽ người thật sự hy vọng Lục Thần thắng, cũng chỉ có mấy người Mộc Phủ này.
Ở giữa sân, Lăng Thiên quát to một tiếng.
“Tiểu tử, giấu đầu giấu đuôi, Lăng Thiên ta không giao thủ với hạng người vô danh, lấy ID của ngươi ra!”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, “Muốn xem ID của ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách! Có muốn đánh với ta hay không, bây giờ không phải ngươi nói là được!”
“Ngông cuồng! Vậy lão tử để ngươi làm quỷ Vô Danh!”
“Mọi người chuẩn bị! Giết… Cho ta!”
Một chữ “giết”, triển khai trận chiến xưa nay chưa từng có.
Mười vạn cường giả, mạnh mẽ như nước thủy triều, tràn về phía bóng người màu đỏ.