Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 533 - Chương 533: Nữ Hài Kỳ Quái (2)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 533: Nữ hài kỳ quái (2)

Editor: Linh Tống

Kể ra, một nữ hài mười bốn mười lăm tuổi lại có thể thu được tư cách tiến vào Luyện Tâm viện? Đoán chừng đây là cường giả nhỏ tuổi nhất trong số người Lục Thần đã gặp.

"Này, tiểu cô nương, ngươi đã vượt qua Tu La tràng?"

"Vì sao các ngươi đều thích hỏi ta câu này? Ta có thể vượt qua Tu La tràng là chuyện rất kỳ quái sao? Ôi, đoán chừng các ngươi đều thấy ta nhỏ tuổi nên mới đều cướp ta." Nữ hài bất đắc dĩ lắc đầu, "Ca ca ta nói thế giới bên ngoài rất tàn khốc, hiện tại ta tin."

Lục Thần chớp mắt, tiểu cô nương này đã mất lòng tin với cuộc sống sao?

"Lần này ta không tiến vào Luyện Tâm viện, nhất định sẽ bị người trong nhà cười chết." Nữ hài càng nghĩ càng đau lòng, dùng hai tay che mặt, "Ngươi đi đi, đừng tới phiền ta, ta muốn yên tĩnh một mình."

Lục Thần mỉm cười lắc đầu, đi tới bên cạnh nữ hài, "Ta cũng có muội muội, chúng ta còn rất có duyên."

"Không nên từ bỏ hy vọng, ta còn chưa từng thấy người nào bằng tuổi ngươi đã có thể vượt qua Tu La tràng, ngươi đã rất mạnh."

"Cái này cho ngươi, sớm đi ra ngoài một chút đi." Dứt lời, Lục Thần dần biến mất trước mặt nữ hài.

Nữ hài thả hai tay ra, ngạc nhiên nhìn phương hướng Lục Thần biến mất.

Hai người không quen biết, thế mà người nọ lại có thể an ủi mình, cũng có thể tính là người tốt.

Đáng tiếc, hắn không cảm giác được áp lực của mình, càng là đại gia tộc, áp lực mỗi người lại càng lớn.

"Sớm biết vậy ta nên nghe ca ca, tu luyện thêm nửa năm nữa lại trở lại Luyện Tâm viện..."

Đột nhiên nữ hài nhớ tới dường như người kia đã đưa thứ gì đó cho nàng. Vào lúc này, dưới ánh trăng chiếu rọi, một luồng sáng cam nhu hòa chiếu thẳng vào hai tròng mắt trong suốt của nàng.

Nàng nhìn màu sắc, vậy mà trong tay nàng lại có một viên bảo thạch màu cam!

"Này, đây là... Bảo thạch trao đổi màu cam! Hắn, hắn đã cho ta một viên bảo thạch màu cam!" Nữ hài lập tức trừng to mắt, đầu óc mờ mịt.

Người mới đi đến hiện tại, trên tay còn giữ bảo thạch màu cam?! Chuyện này đã đủ không thể tưởng tượng nổi. Kết quả, hắn lại trực tiếp đưa bảo thạch người mới trân quý nhất cho mình?

Không ngờ người kia lại là kẻ ngu dốt nhiều tiền?!

Nữ hài không nhớ rõ ID của tên kia, hình như là nặc danh, dù sao cũng có rất nhiều người thích nặc danh, không có gì kì lạ.

Nàng cũng không nhìn kỹ dung mạo của người kia, sắc trời đã tối, hơn nữa lúc đó nàng còn chẳng quan tâm chuyện gì.

Điều duy nhất nàng có thể nhớ là giọng nói của hắn.

Rất dịu dàng, rất sạch sẽ, cũng rất chân thành.

Nữ hài vội vàng đứng lên, siết thật chặt bảo thạch trong tay, "Cảm ơn ngươi, đại ca ca... Thật sự rất cảm ơn ngươi."

...

Đối với Lục Thần, bảo thạch màu cam không có chút lực hấp dẫn nào. Nếu có thể giúp tiểu nha đầu kia, hắn vẫn rất vui vẻ.

Phía trước không xa là cửa ra Hộ Lâm. Chỉ có điều kỳ quái là dường như Lục Thần thấy cách rừng cây có ánh đuốc lắc lư, dường như có rất nhiều người tụ tập ở đó.

"Nhiều người mới thông quan như vậy sao..."

Vào lúc Lục Thần gần đi qua một nơi trống trải sau cùng, nơi nào đó trong màn đêm, một giọng nói lười biếng dễ nghe đột nhiên vang lên.

"Ngươi thật phô trương, khiến nhiều người như vậy chờ một mình ngươi."

Lục Thần kỳ quái quay đầu, vậy mà ban nãy hắn không phát hiện cách đó không xa còn giấu một người?!

"Này, người mới rất ngông cuồng, thật đáng tiếc, ngươi chỉ có thể đi tới đây."

"Chỉ còn vẻn vẹn một bước ngắn nữa là có thể tiến vào Luyện Tâm viện, nhưng ngươi lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ duyên lọt khỏi kẽ tay. Liệu như vậy đã đủ để ngươi cảm thấy rất tiếc nuối chưa?" Một bóng người xinh đẹp bước ra từ trong bóng tối, từng bước một đi tới dưới ánh trăng!

Lúc này, cảnh này, trong đầu Lục Thần lóe lên một từ.

Hoa nhường nguyệt thẹn... Tuy hơi cũ một chút, nhưng lại khá hợp với tình cảnh.

Đúng là nữ nhân này rất xinh đẹp, như tiên tử dưới ánh trăng. Một thân trang bị màu bạc, tư thế hiên ngang, nhan sắc lại không mất vẻ kinh thế, ngay cả ánh trăng cũng phải ảm đạm vài phần.

Bị khiêu khích thì bị khiêu khích, nhưng có sao nói vậy, nhan sắc của nữ nhân này không thua kém Cửu Nhi.

Lục Thần nhìn thoáng qua ID của nữ nhân —— Trấn Quốc Yên Nhiên. Không biết Trấn Quốc là tiền tố công hội hay là tiền tố gì, thật ra tên của nàng chỉ có hai chữ, Yên Nhiên.

Thấy vẻ mặt thoáng sững sờ của Lục Thần, nữ nhân ung dung cười một tiếng, tăng thêm vài phần xinh đẹp, "Ta đẹp không?"

Trọng tâm câu chuyện chuyển hơi nhanh... Dường như nữ nhân này đã quen với ánh mắt kinh ngạc như vậy.

"Rất xinh đẹp." Lục Thần đáp.

Nữ nhân mỉm cười, "Dường như đây là đánh giá thấp nhất ta từng nghe."

"Thật ra đây là đánh giá cao nhất của ta." Lục Thần đáp.

Nữ nhân cười một tiếng, nhưng rất nhanh nàng đã thu hồi nụ cười, "Thật ra bản thân ngươi vẫn khá thú vị."

"Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay ta sẽ không thả ngươi đi. Ta cũng có thể nói cho ngươi biết, chờ sau khi ta đánh bại ngươi, còn có thể có rất nhiều người tới đây liên tục khiêu chiến ngươi. Chúng ta không chỉ cướp đoạt 800 viên bảo thạch ngươi cướp trước đó về, chúng ta còn có thể cướp sạch 10 viên bảo thạch trên người ngươi."

"Đây không phải thứ ngươi có thể chấm mút!"

Lục Thần mỉm cười, "Mỹ nữ, ngươi cần phải biết, đúng là hiện tại ta đã hơi mệt mỏi. Nếu ngươi thả ta đi, ta sẽ không đánh với ngươi. Ngược lại có thêm một tảng đá trên người ngươi thì ta cũng không nhiều lên, mà thiếu một viên cũng không ít đi."

Nữ nhân cười lạnh một tiếng, "Ta là tổ trưởng tổ 7, người của ta bị ngươi bắt nạt như vậy, ngươi cảm thấy ta có thể thả ngươi đi sao?"

"Ah? Các ngươi còn có tổ chức à... Nói vậy, đúng là ngươi không thể thả ta đi được." Lục Thần nhún vai, "Xem ra trận chiến này là không thể tránh được."

"Đúng là như thế."

Hai người đồng thời rút vũ khí ra.

"Hắc Viêm Long Hoàng!" Trấn Quốc Yên Nhiên trực tiếp gọi chiến sủng ra, mà con chiến sủng này cũng khiến Lục Thần sửng sốt một chút.

Lại là Hắc Viêm Long Hoàng, hơn nữa còn là... Thời kỳ thanh niên!

Thật ra ở Nhị Trọng Thiên Vực có rất nhiều tứ thần tứ hung, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Lục Thần thấy loại Chung Cực Hung Thú như Hắc Viêm Long Hoàng.

Bình Luận (0)
Comment