Editor: Linh Tống
Đáng tiếc theo dõi nhiệm vụ không nói cho Lục Thần biết rốt cuộc đám quái trong nhiệm vụ đang ở nơi nào, còn cần Lục Thần tự đi tìm.
Tìm kiếm không phải sở trường của Lục Thần, nhưng có tên rất am hiểu.
"Đại Hoàng, đi ra."
Lục Thần gọi Đại Hoàng ra, "Ngươi có thể tìm ra đám quái này không?"
"Gâu gâu!"
"Thử xem? Được, đúng rồi, ta sẽ kêu Tiểu Mao Đoàn bảo vệ ngươi." Đại Hoàng không có lực chiến đấu gì, Lục Thần lại gọi Tiểu Mao Đoàn ra đặt nó trên lưng Đại Hoàng, "Tiểu Mao Đoàn, con này không thể ăn!" Lục Thần chỉ chỉ Đại Hoàng, rất nghiêm túc nói.
Tiểu Mao Đoàn cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn gật cái đầu nhỏ.
"Ừm, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ Đại Hoàng, nó là bằng hữu của chúng ta!"
"Chi chi chi."
Có Tiểu Mao Đoàn bảo vệ, hắn không cần lo lắng vấn đề an toàn của Đại Hoàng, "Đại Hoàng, ngươi đi tìm đi, tìm được thì gọi, cố gắng đừng tự mình tới đánh, cũng đừng cách ta quá xa, ta ở chỗ này."
"Gâu gâu!"
Một con chó vàng chở một con lông vàng tròn vo xuất phát.
Vì Đại Hoàng cũng không chắc có thể tìm được hay không, Lục Thần lại gọi Tiểu Nguyên ra.
"Tiểu Nguyên, ta đưa ngươi đi đánh quái bản địa trước, hiện tại ngươi dùng ngoại hình Huy Nguyệt Lang Nhân có hơi không thích hợp."
"Gào!"
Không lâu sau, Tiểu Nguyên đã biến thành một con Nham Giáp Cự Hùng, không khác gì đám quái xung quanh.
"Ngươi tới bên kia tìm, đừng cách ta quá xa."
Tiểu Nguyên có thực lực rất mạnh, cộng thêm vật miễn linh miễn, Lục Thần không lo lắng vấn đề an toàn của nó.
Chuyện tìm quái giao cho mấy người Đại Hoàng, Lục Thần tìm một cọc gỗ tựa vào nghỉ ngơi.
Xa xa trên một gốc đại thụ cành lá rậm rạp, Trấn Quốc Yên Nhiên mặc một bộ đồ thời trang màu xanh, hoàn toàn hòa làm một thể với hoàn cảnh xung quanh, dù tới gần cũng rất khó phát hiện.
Lúc này, nhìn Lục Thần tựa bên cây nghỉ ngơi, đầu óc Trấn Quốc Yên Nhiên hơi không kịp phản ứng.
"Gia hỏa này có bao nhiêu chiến sủng?"
Mặc dù con chó vàng kia có thể tính là chó vườn Trung Hoa bình thường, nhưng sau khi chứng kiến thực lực của Tiểu Mao Đoàn, Yên Nhiên không dám khinh thường nó.
Còn có chiến sủng có thể biến hóa ngoại hình kia, quả thực là trước nay chưa từng nghe thấy!
"Cũng may ta đến nhìn thử, thì ra gia hỏa này còn có nhiều lá bài tẩy như vậy..."
"Hắn, hắn vẫn luôn làm nhiệm vụ kiểu vậy sao? Để chiến sủng của mình đi tìm quái? Làm vậy cũng quá... Thả lỏng đi!"
Đúng lúc này, Lục Thần đang rất nhàm chán đột nhiên ngồi dậy.
"Sau khi thần thú tiến hóa vẫn rất mạnh, ôi, mấy người các ngươi đi ra, ta xem các ngươi còn thiếu bao nhiêu tài liệu tiến hóa."
Nói xong, bên người tên kia xuất hiện một đám tiểu gia hỏa.
Thấy một đống manh sủng này, Trấn Quốc Yên Nhiên vốn đang bình tĩnh lại sơ ý, trực tiếp ngã từ trên cây xuống.
Này ĐKM! Con hàng này mở vườn bách thú sao! Rõ ràng hắn còn có 16 con non thần thú chiến sủng?!
Trấn Quốc Yên Nhiên không thể không khiếp sợ, gia tộc của nàng phải vận dụng thực lực thật lớn mới lấy được Hắc Long giúp nàng.
Chính vì vậy, nàng chỉ có một con Chung Cực Hung Thú.
Nhưng tên giám đốc vườn bách thú kia lại gom đủ toàn bộ con non thần thú! Nói cách khác, ở thế giới cũ của hắn, lực lượng sau lưng hắn phải nằm ở thế lũng đoạn tuyệt đối!
Lũng đoạn đến mức không cho bất kỳ tổ chức khác có một chút cơ hội nào!
"Này, điều này là không có khả năng! Không ai có thể tập hợp đủ toàn bộ con non thần thú!" Trong đầu Trấn Quốc Yên Nhiên trở nên trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, Lục Thần đã phát hiện nàng. Hắn khẽ nhíu mày nhìn về vị trí phát ra tiếng vang.
Trước đó hắn không chú ý, hiện tại chú ý tới, lấy thị lực của hắn, rất nhanh đã phát hiện Trấn Quốc Yên Nhiên.
Thu hồi thần thú, Lục Thần dùng Hắc Dạ Thuấn Ảnh lao đến trước mặt Yên Nhiên, "Là ngươi? Ngươi theo ta làm gì?"
Bị bắt được tại chỗ, mặt Trấn Quốc Yên Nhiên đỏ ửng lên, "Ta, ai theo ngươi, Yêu Thú sâm lâm cũng không phải nhà ngươi mở, dựa vào cái gì ngươi có thể đến mà ta không thể đến?!"
Chuyện như cãi nhau, phía nói lý lẽ luôn không thể cãi lại đối phương.
"Này, sao ngươi lại có nhiều thần thú như vậy?"
Lục Thần lắc đầu, lại nói, Yên Nhiên là người duy nhất biết hắn có nhiều con non thần thú.
"May mắn thôi." Lục Thần vươn tay, kéo Yên Nhiên từ dưới đất lên, "Này, ngươi đi đi, đừng theo ta."
"Ta, ta không đi!" Yên Nhiên phủi bụi đất trên người. Mặc dù hơi chật vật, nhưng giá trị nhan sắc cao, nhất cử nhất động đều khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui, "Trừ khi ngươi cho ta xem mấy chiến sủng kia của ngươi!"
"Vì sao?"
"Không vì sao, ta, ta chỉ không tin trên đời này có người có thể tập hợp đủ toàn bộ con non thần thú!"
"Xem xong ngươi sẽ đi?"
"Ừm!"
Dù gì thì lúc nãy nàng cũng từng nhìn thấy rồi, Lục Thần cũng không che giấu, thả hết đám tiểu gia hỏa ra ngoài.
Lại nhận được sự tự do, một đám tiểu gia hỏa vừa ra ngoài lập tức vui vẻ chạy tới chạy lui bên chân Lục Thần. Có con tìm được một đối thủ thực lực tương đương, không nói hai lời lập tức đánh nhau.
Lục Thần cũng đau đầu, "Này, các ngươi có thể yên tĩnh không nội đấu một ngày được không! Ai đánh nhau nữa ta sẽ thu lại!"
Lũ tiểu gia hỏa nào nghe lọt, đánh cực kỳ hung ác.
Lục Thần đang nhức đầu, mà Yên Nhiên lại nhìn tới ngây người. Nhìn một hồi, trái tim thiếu nữ không thể nén nổi nữa.
"Oa, trời ạ, thật đáng yêu..."
Mang thú cưng ra ngoài có thể dụ dỗ mỹ nữ, quả nhiên không có lửa làm sao có khói.
"Quá đáng yêu, đây là con non gì vậy? Còn có con kia, con màu trắng kia, thật hung. Chắc đây là con non Huyền Vũ đúng không, ngươi đã lấy được ở Lăng Tiêu thành sao?"
Lục Thần bất đắc dĩ, buộc lòng phải giới thiệu từng con một.
"Quá đáng yêu, có phải vì chúng nó quá đáng yêu nên ngươi không muốn cho bọn nó tiến hóa không?"
"Không muốn chúng nó tiến hóa? Đại tỷ, ngươi có biết bọn nó đáng ghét tới cỡ nào không? Ta là thiếu thú hạch yêu thú!"
"Nếu như ta có nhiều con non thần thú như vậy, ta nguyện ý bị bọn nó làm phiền mỗi ngày!"
Lục Thần lắc đầu, xem ra không ai có thể hiểu được nỗi đau khổ của mình.
"Tốt, ngươi cũng xem rồi, có thể đi được chưa? Còn các ngươi nữa, xin đừng đánh nữa! CMN, đều về hết đi!"