Editor: Linh Tống
Tụ Linh sơn mạch.
Sau khi tu luyện hết 9 ngày, Lục Thần đã tu luyện xong Thần Ma Đệ Nhất Biến, hiện tại cuối cùng hai kỹ năng này đã hiện ra thuộc tính hoàn chỉnh.
【 Thần Chi Nhất Biến: Thuộc tính hiện tại của bản thân và Thần tính chiến sủng tăng thêm 150%, 100% công kích có thể biến thành công kích có thuộc tính Lôi Điện (có thể khống chế tỷ lệ), thời gian kéo dài 180 giây, cooldown 24 giờ. 】
【 Ma Chi Nhất Biến: Tất cả loại hình sát thương của bản thân và Ma tính chiến sủng tăng thêm 300%, 100% công kích có thể biến thành công kích có thuộc tính Hắc Ám (có thể khống chế tỷ lệ). Đồng thời hứng chịu Thiên Phạt, mỗi giây chịu sát thương bằng 5% HP tối đa. 】
Điểm mạnh của Thần Chi Nhất Biến nằm ở chỗ thuộc tính tăng thêm cũng không phải là "thuộc tính cơ sở", mà là "thuộc tính hiện tại", điều này không giống phần lớn công pháp cộng thuộc tính trong tay Lục Thần.
Thần Chi Nhất Biến, có thể cộng dồn với hiệu quả trang bị, công pháp!
Nhược điểm là thời gian quá ngắn, nam nhân ba phút, mềm nhũn cả ngày...
So với Thần Chi Nhất Biến, Ma Chi Nhất Biến có vẻ càng thêm bạo lực, trực tiếp tăng thêm 300% sát thương công kích!
Thế nhưng muốn nhận được lực lượng thì cũng phải trả giá thật lớn, mỗi giây tổn thất 5% HP tối đa cũng là một trừng phạt rất dọa người.
Trong trạng thái đầy máu, Lục Thần có thể có 650 vạn HP, còn chưa đánh nhau, mỗi giây đã bị 32 vạn máu, nghĩ lại cũng hơi khủng bố.
"Chuyển hóa thành sát thương nguyên tố còn có một điểm tốt, đó là có thể hưởng thụ hiệu ứng tăng sát thương của ‘Địa Đạo’. Hơn nữa ta cũng không quá sợ việc mất máu, ta có hút máu, sau khi mất máu có thể kích phát hiệu ứng đặc biệt bị động ‘Điên cuồng’ của ‘Nhân đạo’... Được, Thiên cấp công pháp đúng là Thiên cấp công pháp, sát thương này quá bùng nổ!"
Thời gian tu luyện Nhị biến dài đến tận 1000 giờ, Lục Thần quyết định tạm thời quên nó đi, trước tiên mãn cấp rồi tính.
Đúng vào lúc này, Lục Di đã gọi điện thoại tới.
Trong điện thoại, hình như Lục Di hơi muốn nói lại thôi, hoàn toàn khác với vẻ tùy tiện thường ngày.
"Ca."
"Ừm, có gì không, đói bụng?"
"Không phải... Ca, hiện tại ngươi ở đâu? Trong trò chơi sao."
"Ta đang tu luyện trong rừng sâu núi thẳm, ôi, chừng mấy ngày rồi không thấy được người, đang định đi ra ngoài lắc lư mấy cái."
Lục Di đau lòng một hồi.
Nhị Trọng Thiên làm gì có rừng sâu núi thẳm nào. Sau khi trải qua hơn hai tháng thích ứng, những người chơi đã thích ứng với độ khó khó khăn của Nhị Trọng Thiên.
Từ thành chính cấp 80 đến Tân Thủ thôn của các đại thế giới, thậm chí sân đấu trước đó không có người nào đi, bây giờ lại toàn là người với người.
Nhị Trọng Thiên tĩnh mịch, sau gần ba tháng giãy dụa, những người chơi đã sống lại!
Nếu hỏi có nơi nào không có ai, vậy e rằng chỉ có Nhất Trọng Thiên.
Phần lớn người chơi Trái Đất đều đã vào Nhị Trọng Thiên, một số người mới vào trò chơi cũng không chơi nhiều, cao thủ như lão ca thật sự rất cô độc.
"Ca, ta đi tìm ngươi!"
"Tìm ta? Ngươi không luyện cấp sao? Làm sao vậy? Có người bắt nạt ngươi hả?"
Lục Di càng khó chịu hơn, mặc dù lão ca bị đánh về Nhất Trọng Thiên, nhưng vẫn không cho phép người khác khi dễ mình.
"Không có... Chỉ là ta nhớ ngươi thôi."
"Nha đầu ngốc, không phải ta đang ở sát vách với ngươi hay sao?" Lục Thần tỏ vẻ mơ hồ, hôm nay Lục Di thế nào ấy nhỉ?
Lục Thần suy nghĩ một chút, hôm nay muội muội có gì đó không đúng, vì vậy hắn rời khỏi trò chơi để tìm Lục Di.
Khoang trò chơi của Lục Di là màu hồng, lúc này nàng đang nằm trong đó. Thông qua cửa khoang thủy tinh, Lục Thần nhìn thấy nha đầu kia lại đang khóc.
Gõ cửa khoang một cái, lúc này Lục Di mới phát hiện lão ca đã đích thân tới, cho nên nàng liền tháo trang bị xuống.
Mới vừa đi ra khỏi khoang trò chơi, Lục Di không nói câu nào đã uất ức ôm ca ca, "Ca..."
"Nha đầu ngốc, làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì, nói với ca."
"Ca, không có việc gì, ta chỉ hơi... khó chịu."
Dù sao Lục Di cũng là người lớn lên từ nhỏ với Lục Thần. Hai người đều vươn lên từ đau khổ, vì vậy mọi người cũng có thể nhìn thấy tính cách không chịu thua của Lục Thần ở trên người nàng.
Lục Thần hỏi việc gì, nha đầu kia lại không nói.
"Ca, ngươi trở về đi, ta thật sự không có việc gì."
"Chắc chắn không phải thất tình?"
Lục Di bị Lục Thần chợt hỏi vậy thì liền nín khóc mỉm cười, "Có ngươi mới thất tình, ta còn chưa yêu đương, lấy đâu ra thất tình."
"Đi thôi đi thôi, nhanh đi thăng cấp, ta biết ngươi nhất định sẽ trở lại!" Lục Di đẩy lão ca ra ngoài.
Lục Thần cũng biết mình không hỏi được gì, "Bàn Tử, có gì thì nhớ nói với ca, biết không?"
"Thật sự không có gì, ngươi đi đi!"
Lục Thần bất đắc dĩ quay về phòng, thế nhưng nhìn dáng vẻ kia của muội muội, hắn biết chắc chắn là có chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn vẫn không yên lòng, bèn gọi điện thoại cho Lý Mộc Hoa.
"Thần, ngươi lại chủ động gọi điện thoại cho ta, ngươi... Có phải ngươi đã biết chuyện gì hay không?"
"Biết cái gì?"
"Ồ, không có việc gì không có việc gì, ngươi, ngươi tìm ta có gì không?"
"Gần đây muội muội ta có ra khỏi nhà không?" Đám người Lý Mộc Hoa phụ trách đảm bảo sự an toàn của huynh muội Lục Thần. Việc trong nhà không biết, nhưng ra tiểu khu chắc chắn bọn họ sẽ biết, "Hoặc có người nào đó tới nhà của chúng ta không?"
"Lục Di, nàng là một kẻ cuồng luyện cấp, ngoại trừ mấy lần đi với ngươi ra ngoài mua điểm tâm thì hằng ngày nàng ở trong nhà suốt, không ra khỏi tiểu khu."
"Người lạ sao, ngoại trừ tiểu hắc bì mà lần trước ngươi dẫn về, còn lại cũng không có ai đến chơi."
Lục Thần cau mày, "Cái gì mà tiểu hắc bì, đó là La Vũ, bạn thân thuở nhỏ của ta, được rồi, ta biết rồi."
"Ai, thần! Ngươi..." Ở đầu dây điện thoại bên kia, Lý Mộc Hoa khẽ than thở một tiếng, "Không sao."
Tạm cúp điện thoại, Lục Thần càng nghĩ lại càng thấy không đúng, cảm giác hình như bọn họ đều có việc gì đó lừa mình.
"Giở trò quỷ gì? Chẳng lẽ tên Lý Mộc Hoa kia theo đuổi muội muội ta!" Dường như chỉ có khả năng này mới có thể khiến thái độ của hai người này nhất trí như vậy.