Editor: Linh Tống
Tiêu Thiên hít một hơi thật sâu, gia hỏa này... Một câu nói trúng!
Không sai, Cửu Nhi không ở đây! Sau khi bọn họ nhận được tin tức có cường địch xâm lấn Trái Đất thôn đã chuẩn bị tới đây viện trợ, nhưng khi đến nơi này bọn họ mới phát hiện, người tới thật không tầm thường...
Nếu chỉ có một Liệp Hoàng, có lẽ bọn họ còn có thể liên thủ đối phó. Nhưng Thanh Lang! Đó là sư phụ của Liệp Hoàng, là người Tam Trọng Thiên!
Nhưng nếu đã tới, cho dù kết quả thế nào, bọn họ nhất định phải ra tay. Chỉ có điều vì bảo vệ trọng bảo của Mộc Phủ, Tiêu Thiên mệnh lệnh Cửu Nhi ẩn núp trong bóng tối.
Nếu bọn họ đánh mất trọng bảo của Mộc Phủ, vậy lần lịch luyện này của bọn họ sẽ thất bại hoàn toàn, mà ngày sau Cửu Nhi sẽ càng khó có thể bộc lộ tài năng. Đây tuyệt đối là thứ không thể mất được.
Kết quả, tất cả đều nằm trong dự liệu của Thanh Lang!
"Ta tin tưởng hẳn người này đang ở nơi cách đây không xa. Yên tâm, ta có thể dễ dàng tìm được người này ở Nhị Trọng Thiên." Thanh Lang mỉm cười, "Thật thú vị, những người Mộc Phủ khác thí luyện đều hy vọng có thể khiêm tốn bao nhiêu thì khiêm tốn bấy nhiêu, các ngươi lại hay rồi, tự mình đưa tới cửa."
"Nếu ta không nhận phần đại lễ này thật sự quá có lỗi với ý tốt của các ngươi."
Lúc này, dù là người trầm ổn như Tiêu Thiên cũng không khỏi cảm thấy hoảng loạn.
Ở Nhị Trọng Thiên, người Tam Trọng Thiên là sự tồn tại siêu nhiên. Trước đó Thanh Lang không biết bọn họ còn tốt, nếu hiện tại hắn ta đã biết rõ, muốn tìm Cửu Nhi, hẳn cũng không phải việc khó khăn gì với Thanh Lang.
"Đại ca..." Bát Môn nhìn về phía Tiêu Thiên.
"Chúng ta đã không còn đường lui, huống chi nếu chúng ta lựa chọn giúp bọn họ, vậy chúng ta phải sẵn sàng tiếp nhận bất kỳ kết quả gì." Tiêu Thiên kiên định nói.
"Ừm! Đại ca nói không sai, thí luyện thất bại thì thế nào, bị gia tộc cười nhạo thì thế nào, ta không muốn làm tiểu nhân nói không giữ lời!" Thất Xích cũng tỏ rõ lập trường.
Bát Môn gật đầu, "Tốt, sớm nghe trong nhà nói người dòng chính có thể vượt cấp khiêu chiến, hôm nay ta cũng phải thử một chút!"
Liệp Hoàng mỉm cười nhìn về phía bốn người, "Thật ra dựa vào thực lực hiện tại của bốn người các ngươi, không cần sư phụ ta ra tay, chỉ ta cũng có thể giải quyết các ngươi!"
Liệp Hoàng cũng là học viên của Luyện Tâm viện, đồng thời còn xếp hạng top 10 trong sân thi đấu, thực lực tuyệt đối không thể khinh thường!
"Sư phụ, bốn người này cứ để đồ nhi đến xử lý đi."
Thanh Lang mỉm cười, "Ừm, đi thôi, ta đi giết đám rác rưởi kia."
Nói xong, bóng dáng Thanh Lang chợt lóe lên, đã đến trước mặt đại quân người chơi vô cùng vô tận.
"Ngăn hắn lại!" Tiêu Thiên khẽ quát một tiếng.
"Ngăn sư phụ ta?" Liệp Hoàng hừ lạnh một tiếng, "Bốn người các ngươi điếc sao, đối thủ của các ngươi là ta!"
"Yêu thú, Bạch Trạch trạng thái hắc hóa!"
"Yêu thú, Cửu Vĩ Thiên Hồ!"
"Yêu thú, Thôn Thiên Hống!"
Đột nhiên, trước mặt Liệp Hoàng có thêm ba con chiến sủng. Ba con chiến sủng này đều là yêu thú cực kỳ hiếm thấy, độ trưởng thành cao vô cùng, đều đã tới kỳ thanh niên!
Phải biết rằng, Trấn Quốc Yên Nhiên chỉ có một con Long Hoàng thời kỳ thanh niên đã đủ để nàng đặt chân vào top 20 sân thi đấu của Luyện Tâm viện, gia hỏa này có ba con yêu thú siêu cấp, thực lực cũng không yếu, khó trách hắn ta có thể tiến vào top 10 Luyện Tâm viện.
"Là Ngự Thú Sư!" Tiêu Thiên giận tái mặt, một đánh nhiều, Ngự Thú Sư và Khôi Lỗi Sư cũng không chịu thiệt quá nhiều!
"Ai nói với ngươi ta là Ngự Thú Sư?" Liệp Hoàng mỉm cười, "Chưa từng nghe thấy song chức nghiệp sao?"
"Phật Liên Kim Thân!"
Lần này, bốn người Mộc Phủ rối rít trừng to mắt.
Con hàng này là Ngự Thú Sư phối hợp thêm cận chiến Hòa Thượng...
Đẳng cấp, trang bị, công pháp, chiến sủng của Liệp Hoàng đều vô cùng mạnh mẽ, trước mắt đẳng cấp của bốn người Mộc Phủ cũng không tính là quá cao, đối mặt với cường giả siêu cấp Luyện Tâm viện là Liệp Hoàng, bọn họ không thể không dốc toàn lực ứng phó!
Một mình Liệp Hoàng mang ba con yêu thú, thành công kiềm chế bốn người Mộc Phủ.
Lúc này, Thanh Lang chậm rãi đi về phía đại trận trước mặt người chơi Trái Đất. Đối mặt với lượng lớn người chơi Trái Đất, hắn ta khẽ nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo.
"Vô Danh đâu?! Vô Danh! Có gan thì cút ra đây cho lão tử!"
"Sợ sao? Không dám tới?"
"Cho nên hắn muốn trốn phía sau đám rác rưởi các ngươi để kéo dài hơi tàn?"
"Ôi, quả nhiên là nơi rác rưởi sẽ xuất hiện rác rưởi, ta còn tưởng hắn lợi hại thật, kết quả chỉ là kẻ nhát gan. Thế nào?"
"Cũng được, đám người ở nơi rách nát như các ngươi không cần lãng phí tài nguyên thêm nữa, ta sẽ giết Trái Đất thôn của các ngươi, từ nay về sau không còn Trái Đất thôn nữa, cũng không còn Vô Danh nữa!"
Đúng lúc này, trong đám người có một nam hài Trung Quốc mười ba mười bốn tuổi đi ra.
ID của hắn ta đã bị ẩn đi.
Nam hài quát lớn, "Ngươi muốn tìm Vô Danh? Chính là ta!"
Thanh Lang vô cùng ngạc nhiên nhìn nam hài, hắn ta là Vô Danh? Hiển nhiên không phải!
"Ha ha ha ha, ngươi là Vô Danh? Ngay cả lông cánh còn chưa đủ, ngươi cảm thấy ta sẽ ngu đến mức không biết Vô Danh là ai?! Tiểu súc sinh, muốn làm anh hùng? Lát nữa ta sẽ khiến ngươi hối hận."
Dứt lời, Thanh Lang hơi vươn tay, chỉ chút nữa thôi là hắn ta sẽ ra tay.
Nhưng đúng vào lúc này, lại có người đứng phía trước đứa bé kia.
Bọn họ cũng không lộ ID.
"Lão cẩu, ta là Vô Danh!"
"Bắt nạt một hài tử thì tính là anh hùng gì, ta thấy ngươi còn không xứng làm người! Muốn giết thì giết ta, lão tử là Vô Danh!"
"Không phải ngươi muốn tìm Vô Danh sao, chính là ta!"
"Là ta!"
"Ta cũng vậy!"
Sàn sạt, đột nhiên có một đám người đứng dậy, tất cả bọn họ đều giấu ID của mình.
Thanh Lang khẽ nhíu mày, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới chuyện lại biến thành như vậy.
Suy cho cùng hắn ta cũng chưa từng gặp được bản thân Vô Danh. Chờ khi hắn ta quay đầu nhìn về phía Liệp Hoàng, phát hiện Liệp Hoàng đang đại chiến với bốn người Mộc Phủ. Tuy trước mắt hắn ta có hơi chiếm ưu thế, lại không thoải mái.
Thanh Lang tiện tay vung ra một đạo kiếm khí, Tiêu Thiên nhanh tay nhanh mắt, vội vàng lui tránh.