Editor: Linh Tống
Trước đó Thanh Lang cũng không chắc chắn được nàng chính là người ẩn nấp cuối cùng trong tiểu đội Mộc Phủ, cũng chính là người mang trọng bảo kia. Nhưng bây giờ Thanh Lang đã cực kỳ chắc chắn, Cửu Nhi chính là người hắn ta muốn tìm!
Người chơi Trái Đất không thể nào biết cái gì gọi là vũ khí dành riêng cho công pháp, chỉ có người của Mộc Phủ mới có thể biết được. Mà cô gái này cũng không ở trong nhóm bốn người ngăn cản Liệp Hoàng vừa rồi, chân tướng không cần nói cũng biết!
Thanh Lang không những không giận mà còn cười, "Ha ha ha, nữ nhân này cũng điên rồi, ngươi nghĩ rằng Tam Tuyệt Tỏa của ta dễ phá như vậy sao?"
"Ta cũng không sợ nói cho ngươi biết, ngươi căn bản không thể phá được Tam Tuyệt Tỏa! Vật công của ngươi có thể vượt qua 81 vạn? Lão tử còn không phá được, chẳng lẽ ngươi có thể phá sao! Được rồi, hiện tại ta đã nói cho ngươi biết hạn mức phong tỏa cao nhất của Tam Tuyệt Trận rồi đó, ngươi phá một cái cho ta xem thử! Tam Tuyệt Tỏa của lão tử có thể ngang dọc Tam Trọng Thiên, ngươi muốn phá làm sao? Ha ha ha, ngây thơ!"
Nghe Thanh Lang nói xong, mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.
Thanh Lang nói thẳng ra hạn mức phong tỏa cao nhất của Tam Tuyệt Tỏa, hiển nhiên việc làm này là hành vi ngu xuẩn trong một trận đại chiến. Nhưng khi hắn ta nói ra giới hạn là 81 vạn vật công, mọi người liền không nhìn thấy được hy vọng, mà lại... Càng thêm tuyệt vọng!
81 vạn vật công? Làm gì có ai có tới 81 vạn vật công! Vật công của bản thân Thanh Lang cũng không cao được như thế!
Không hề nghi ngờ gì nữa, bên trong Nhị Trọng Thiên Vực, tuyệt đối không có ai có thể phá được!
"Ai nha, đúng là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được chẳng tốn công. Người cuối cùng của Mộc Phủ lại tự mình nhảy ra, xem ra lần này ta hạ giới, thu hoạch cũng tương đối khá!"
"Ngoại trừ thu hoạch được chiến sủng hiếm có, lại còn lấy được chí bảo của Mộc Phủ gia tộc, ôi chao... Lại nói, ta thật không rõ, lẽ nào Mộc Phủ không có người nào khác sao, tại sao phải đem chí bảo đặt trên người một nữ nhân không có đầu óc như thế!"
"Nếu đã xuất hiện, vậy thì đừng hòng chạy nữa!" Dứt lời, Thanh Lang đột nhiên thi pháp, vô số kiếm châm trực tiếp bắn về phía Mộc Phủ Cửu Nhi!
"Cửu Nhi!" Bốn người Tiêu Thiên vô cùng kinh hãi, liều lĩnh nhảy về phía Cửu Nhi.
Nhưng Lục Thần có thể tránh thoát Truy Ảnh Cuồng Sa, không có nghĩa là những người khác có thể tránh thoát!
"Tam Thanh Kiếm Quyết, mỗi khi ta dùng thêm một thanh kiếm, công kích tăng thêm 100%, tốc độ tăng thêm 100%, các ngươi thật sự cho rằng mình có thể cứu nàng sao? Hừ hừ, thật đúng là ngu ngốc!" Thanh Lang cười lạnh một tiếng.
Mắt thấy kiếm châm sắp đâm về phía Cửu Nhi, Tiêu Thiên nóng giận công tâm, khẽ quát một tiếng, "Mộc Phủ Bí Kỹ. Hi Sinh!"
Trong một giây này, vị trí của Tiêu Thiên và Cửu Nhi thay đổi cho nhau, một giây kế tiếp, vô số phi châm xuyên thủng nhục thân của Tiêu Thiên.
Một kích này cũng hơi khác với một kích tấn công Lục Thần. Tuy nói Thanh Lang dám đoạt đồ của Mộc Phủ, nhưng hắn ta lại không quá dám hành hạ người của Mộc Phủ đến chết.
Đoạt đồ Mộc Phủ, đó là vì thực lực cho phép, cũng chứng tỏ đám người mới này của Mộc Phủ không giỏi. Nhưng nếu hành hạ đến chết thì sẽ đắc tội Mộc Phủ, đó là hành vi mà Mộc Phủ sẽ không dễ dàng tha thứ.
Cho nên mục đích của Truy Ảnh Cuồng Sa chỉ có một, đó là đánh chết Cửu Nhi!
Đáng tiếc, Thanh Lang đã quên tắt trạng thái "Bạo Quân", đả kích đến từ gấp ba lần cảm giác đau khiến cho người mạnh như Tiêu Thiên cũng nhịn không được mà kêu rên một tiếng đau thấu tim gan.
"A!"
"Đại ca!" Bốn người Mộc Phủ đều đỏ cả hai mắt.
Tiêu Thiên là đại ca của bọn họ, là đội trưởng của bọn họ, cũng là huynh trưởng của bọn họ!
Bình thường, khi tới chỗ nào đánh quái, đều là Tiêu Thiên đi nghiên cứu địa hình, sau đó trở về sắp xếp hành trình. Nếu gặp phải nguy hiểm, cũng hầu như là Tiêu Thiên mở đường đoạn hậu, luôn cẩn thận tỉ mỉ bảo vệ nhóm đệ muội của mình.
Hắn ta lại rất cưng chiều những đệ muội bốc đồng này, Cửu Nhi quả quyết tới trợ giúp Vô Danh, mặc dù hắn ta không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Khi Cửu Nhi gặp phải nguy hiểm, hắn ta không chút do dự dùng mạng của mình để đổi lấy mạng của Cửu Nhi, dù cho hắn ta biết mình sắp phải hứng chịu điều gì.
Trong đội ngũ Mộc Phủ, Bát Môn, Bảy Thước, Uyển nhi, Cửu Nhi đều kính yêu vị huynh trưởng này.
Lúc này, khi thấy Tiêu Thiên thảm liệt hi sinh, bọn họ sao có thể không động dung...
Thanh Lang khẽ nhíu mày, "Mộc Phủ lại còn có loại này bí tịch? Hắc, nhưng làm như vậy thì có ý nghĩa gì sao? Nữ nhân kia vẫn sẽ chết trong tay ta, các ngươi vẫn sẽ mất bảo vật, ai, thật sự là vừa ngu xuẩn lại vừa không thú vị chết đi được! Thứ ngu ngốc này cũng có thể làm đội trưởng, thật đúng là rác rưởi!"
"Đại ca! Thanh Lang cẩu tặc, lão tử liều mạng với ngươi!" Bát Môn rống lớn nhào về phía Thanh Lang.
"Muốn giết ta, ngươi còn thiếu rất nhiều!"
Mục tiêu của Thanh Lang một mình chỉ có Cửu Nhi, kiếm chỉ lại chuyển, Truy Ảnh Cuồng Sa quay đầu bắn về phía Cửu Nhi, "Trước tiên để lại bảo bối, sau đó giết chết từng người các ngươi!"
Nhưng vào lúc này, Thanh Lang đột nhiên quay đầu, khiếp sợ nhìn về phía sau. Truy Ảnh Cuồng Sa cũng vì sự cố ngoài ý muốn này mà bị Cửu Nhi tránh thoát được.
"Không thể nào! Điều này không thể nào xảy ra!" Thanh Lang trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ và khiếp hãi.
"Không có khả năng, ta, Tam Tuyệt Tỏa của ta... Ngươi không thể nào! Lực công kích của ngươi... không thể nào!"
Bên trong Tam Tuyệt Trận, nam nhân máu me khắp người kia đang cúi đầu, tạm thời không thấy rõ vẻ mặt của hắn.
Chỉ là, thân thể của hắn đang xảy ra sự thay đổi nào đó...
Không gian xung quanh hắn... Lại đang run rẩy!
Cứ như một con dã thú cuồng mãnh bị gông xiềng khóa lại, đang vùng vẫy thoát khỏi ràng buộc vốn không thể nào thoát khỏi được!
"Thanh Cẩu, ta chưa bao giờ muốn giết người như hôm nay!" Giọng nói của hắn như đang ma sát với cổ họng.
"Không ai có thể phá Tam Tuyệt Tỏa của ngươi sao? Tốt..."