Editor: Linh Tống
Hắn không giết Liệp Hoàng!
Phía sau là vô số đồng bào, nơi đó có bằng hữu của hắn, có thân nhân của hắn, nhưng hắn không quay đầu lại.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, hít thở không khí tươi mát.
Gió nhẹ vỗ về lỗ chân lông của mình... Cửu Trọng Thiên Vực này vẫn luôn chân thực như thế.
Cuối cùng hắn vẫn đi tới một bước này, vẫn phải lấy phương thức hắn không thích nhất, khiến tất cả mọi người biết rõ tất cả.
Phía sau không có tiếng hoan hô, yên tĩnh khiến người ta sợ hãi.
Hẳn mình đã hù dọa bọn họ...
Cũng được, cuối cùng hắn cũng sẽ đi xa, hắn không thể chăm sóc những người này mãi được. Mà khi hắn gặp được người càng mạnh mẽ hơn, rất có thể những người này sẽ gặp tai nạn vì hắn...
Cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình, đã tới lúc mình phải buông bỏ trách nhiệm này.
Có lẽ đám người kia sẽ không để mình thất vọng!
Đã vậy, vậy cứ làm triệt để hơn một chút đi.
"Lão đại, ngươi không sao chứ!" Phía sau truyền tới một giọng nói, là của Thập Bộ, cũng là người đầu tiên tự gọi mình là "Vô Danh", từ lâu đã là bạn bè Lục Thần có thể tin tưởng.
Lục Thần chậm rãi xoay người, đôi mắt sương mù màu xanh lưu lại hai tàn ảnh, giống như... Nước mắt của hắn!
Rút Nghịch Thủy Lân Văn Kiếm ra, Lục Thần chậm rãi giơ kiếm lên...
Hắn nhếch môi, cười cuồng vọng, "Đương nhiên ta không sao!"
"Không sao là tốt rồi, lão đại, đa tạ ngươi lại bảo vệ chúng ta."
"Bảo vệ các ngươi?" Lục Thần cười lạnh một tiếng, "Ta đã nói rõ rồi, các ngươi không xứng! Ta chỉ muốn đánh bại đối thủ càng mạnh hơn!"
"Các ngươi quá yếu, làm đồng loại với các ngươi đúng là sự sỉ nhục của ta! Thật ra ta cũng cảm thấy Thanh Cẩu nói không sai, các ngươi không cần tiếp tục tồn tại trong Cửu Thiên nữa!"
"Đúng là lời cho các ngươi... Như vậy không được, phải cho các ngươi biết rốt cuộc mình là thứ gì mới được!"
"Hổ Tiếu! Cự Khuyết Hoành Tảo!"
Không có dấu hiệu nào, Lục Thần trực tiếp vung ra hơn mười đạo kiếm khí.
Cho dù không dùng Thần Chi Nhất Biến, nhưng trạng thái "Cuồng" vẫn còn đó, công kích của Lục Thần đã rất kinh khủng.
Nơi kiếm khí đi qua, lập tức thây ngang khắp đồng!
Dưới ba mươi đạo kiếm khí, không biết bao nhiêu người chơi Trái Đất bị miểu sát!
"Này, gia hỏa này điên thật rồi sao? Vì sao hắn lại làm vậy! Hắn mê muội thật rồi sao!"
"Đáng chết, vừa rồi lão tử còn ủng hộ hắn, hắn là một tên khốn nạn!"
"Ta đã nói rồi, tên kia vốn không phải người tốt, không đáng để chúng ta tin tưởng!"
Lục Di thấy tình cảnh như vậy, ngẩn người. Đây là ca ca của nàng sao? Không, tuyệt đối không phải!
Cái gọi là người trong cuộc mê muội, người ngoài cuộc tỉnh táo, Cửu Nhi vẫn luôn cau mày không nói gì.
Chỉ chớp mắt, trăm vạn người chơi Trái Đất bị đánh chết! Đại quân người chơi Trái Đất đã loạn thành một đống.
Cuối cùng Lục Thần ngừng tay, gọi Cửu Dực ra trực tiếp nhảy lên Cửu Dực bay về phía xa xa.
Cửu Nhi thấy thế, như đã quyết định gì đó, nàng cắn răng thi triển thân pháp đuổi theo...
Mãi đến khi Lục Thần rời đi rồi, lúc này Liệp Hoàng mới mềm nhũn hai chân, ngã quỵ dưới đất, cả người như thất hồn lạc phách không ngừng lặp lại, "Hắn là một tên ma quỷ, ma quỷ, ma quỷ!"
...
Cửu Nhi vẫn luôn đuổi theo long ảnh trên trời, rất nhanh đã cảm thấy không đuổi nổi. Nhưng cũng may, dường như Cửu Dực đã hạ xuống một đỉnh núi nào đó.
"Đáng chết, gia hỏa này lấy được tọa kỵ ấy từ đâu vậy, dựa vào cái gì mà khi hắn dùng tọa kỵ ta lại không thể dùng!" Cửu Nhi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng dưới chân vẫn chưa dừng lại.
Cửu Dực đã hạ xuống, cuối cùng nàng cũng có thể sử dụng vật cưỡi.
"Tinh Vệ, dẫn ta tới đỉnh núi kia!"
Trước vách núi của đỉnh núi, một con Ác Ma đang ngồi bên cạnh vách núi ngây người, thoạt nhìn dường như tâm trạng của hắn không được tốt lắm.
Lục Thần thấy một con chim lớn xoay quanh một hồi, sau đó lại bay về phía hắn. Hắn khẽ nhíu mày, đang định rời đi.
"Này, không cần đi!"
Lục Thần tập trung nhìn lại, thấy phía sau con chim to màu đỏ kia có một người đang đứng, chính là Mộc Phủ Cửu Nhi.
Cửu Nhi nhanh chóng tới đỉnh núi. Nàng thu hồi Tinh Vệ, rơi xuống vị trí cách Lục Thần không xa.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ác Ma khủng bố ở khoảng cách gần như vậy, Cửu Nhi có vẻ rất căng thẳng, nàng đứng ở nơi đó không dám đi tới.
Lục Thần không nhịn được mỉm cười. Người này vẫn nhát gan như vậy. Còn nhớ lúc trước khi ở Chiến Trường Viễn Cổ, nàng đã từng tặng không cho mình ba bốn lần thắng lợi.
"Cái kia... Ngươi, ngươi là Vô Danh thật?" Cửu Nhi lộ vẻ rất căng thẳng.
Lục Thần rất muốn hù dọa nàng một chút, nhưng cân nhắc đến chuyện người Mộc Phủ đã trợ giúp người chơi Trái Đất khi mình không có ở đó, hắn quyết định không hù dọa tên quỷ nhát gan này.
"Không phải ngươi đã thấy ta biến thân à?"
Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định, lúc này Cửu Nhi mới yên tâm hơn.
"Ta biết vì sao ngươi muốn giết đồng bào của mình!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Vì sao?"
"Ngươi cố ý để Liệp Hoàng còn sống sót, lại để hắn ta nhìn thấy ngươi phản bội đồng bào. Sau khi tin tức này truyền ra, sau này kẻ thù của ngươi sẽ không hở ra lại đi gây sự với người chơi Trái Đất nữa."
Lục Thần kinh ngạc nhìn về phía Cửu Nhi, người khác đều không nhìn ra, kết quả nàng lại là người nhìn ra trước tiên.
Còn có Tam Tuyệt Trận trước đó, cũng là nàng nhắc nhở mình phương pháp phá giải.
Dường như ngoại trừ hơi sợ quỷ quái, nữ nhân này còn rất thông minh.
"Thật ra... Ngươi làm vậy là đúng." Cuối cùng Cửu Nhi cũng lấy hết dũng khí đi tới, "Trái Đất là thế giới khoa học kỹ thuật, không có chút võ lực nào. Trong Cửu Thiên, một thế giới không có bất kỳ trụ cột gì như vậy thật quá nhỏ bé."
"Phương pháp tốt nhất để bảo vệ bọn họ là phân rõ giới hạn với bọn họ." Cửu Nhi nhìn về phía Lục Thần, nàng rất muốn nhìn thấy ánh mắt quen thuộc từ trong mắt Lục Thần, chỉ có điều hiện tại nàng chỉ nhìn thấy hai ngọn lửa màu xanh đen.
"Nhưng ngươi cũng đã để lại kỳ ngộ lớn lao cho bọn họ."
Lục Thần khẽ nhíu mày.