Editor: Linh Tống
"Lúc ta rời đi, ta thấy Liệp Hoàng đã sợ vỡ mật, chắc chắn hắn không dám ở lại Trái Đất thôn quá lâu. Mà Hắc Giao Phong Hồn khiến Thanh Lang không thể sống lại trong vòng 3 ngày, chắc chắn Liệp Hoàng không dám chờ tới khi sư phụ hắn sống lại."
"Sau khi Thanh Lang sống lại, HP chỉ có 1, nói cách khác, người chơi Trái Đất có thể xoát hắn vô hạn, chỉ cần tùy tiện rơi một món trang bị trên người hắn xuống đều là bảo bối không bình thường ở Nhị Trọng Thiên. Mà ngươi không lấy cái nào, để lại toàn bộ cho đồng bào của ngươi..."
"Theo ta đoán, sở dĩ ngươi làm vậy vì ngươi sắp phải rời khỏi Nhị Trọng Thiên, bởi vì ngươi không thể bảo vệ bọn họ tiếp nữa, cho nên ngươi mới không tiếc bị người ta hiểu lầm... Đúng không?"
Lục Thần sợ hết hồn, chỉ số thông minh của nữ nhân này hơi đáng sợ!
Sự im lặng của Lục Thần tương đương với chấp nhận.
Không ngờ người hiểu hắn nhất lại là Mộc Phủ Cửu Nhi chỉ mới gặp mặt vài lần.
Lục Thần quay đầu nhìn về phía Trái Đất thôn. Sở dĩ hắn không đi ngay là vì đứng ở nơi này có thể nhìn thấy đồng bạn của hắn.
Cửu Nhi lấy dũng khí ngồi xuống bên cạnh Lục Thần.
"Tinh cầu của ngươi có xinh đẹp không?"
"Ừm."
Cửu Nhi mỉm cười, "Hừ, ai cũng nói tinh cầu của mình đẹp..."
"Ta nói thật, nó cực kỳ xinh đẹp, chí ít trong số tinh hệ ta biết, không có tinh cầu nào có thể đẹp như thế. Đó là một tinh cầu màu xanh da trời, tựa như một viên ngọc bích."
"Màu xanh da trời?" Cửu Nhi khẽ nhíu mày, "Đúng là rất hiếm thấy, nếu có cơ hội ta sẽ đến nhà ngươi xem thử."
"Ngươi có thể đến tinh cầu của ta sao?"
"Có thể, chỉ có điều phải lên Thiên Vực càng cao hơn mới có thể thực hiện."
"Vậy ngươi có thể lên tới không vậy, ta hơi nghi ngờ đấy."
Cửu Nhi phải đờ ra một hồi mới biết được, Lục Thần đang nói thực lực của nàng quá kém... Nàng lập tức nhíu mày trừng Lục Thần, "Chút thực lực này của ta thì hơi kém, nhưng ta cho ngươi biết, chờ ta dung hợp... Nói chung sau này ta nhất định sẽ đuổi theo ngươi!"
"Được, đây là ngươi nói, hy vọng ngươi đừng để ta chờ quá lâu."
"Đương nhiên! Người Mộc Phủ ta sao có thể bị ngươi xem thường!" Mặt mũi Cửu Nhi tràn đầy không phục, cực kỳ đáng yêu.
"Ôi, cho nên ID của ngươi là... Duy Ngã Độc Cuồng?"
Lục Thần hiện ra ID màu vàng kim của bản thân mình.
"Lại khoe khoang!"
Lục Thần bất đắc dĩ lắc đầu, "Nó tự có màu vàng, ta cũng không còn cách nào."
"Được rồi... Nhưng ID của ngươi có phần giống với tính cách của ngươi."
"Giống sao? Thật ra ta là người khiêm tốn, chỉ có điều dường như đối thủ của ta lại rất thích rêu rao, khiến ta rất đau đầu." Khi ở bên nữ hài này, Lục Thần lại có thể tùy ý nói với nàng rất nhiều suy nghĩ mà không thể nói với người khác.
Lục Thần cũng không biết đây là cảm giác gì, dù sao thì hắn cũng muốn nói thêm mấy câu với Cửu Nhi.
"Đúng rồi, người đã đỡ kiếm giúp ngươi là..."
"Là đại ca của ta." Cửu Nhi cướp lời đáp.
Lục Thần gật đầu, "Thay ta cảm ơn hắn."
Cửu Nhi lập tức tỏ vẻ xấu hổ, đại ca đỡ kiếm giúp mình, sao hắn phải cảm ơn.
"Cũng cảm ơn các ngươi đã trượng nghĩa ra tay. Nếu không có các ngươi, sợ rằng Thanh Cẩu đã giết rất nhiều người chơi Trái Đất. Nhưng hắn mở gấp ba lần cảm giác đau, rất nhiều người chơi sẽ không chịu nổi. Trong số đó còn có rất nhiều nữ nhân hài tử..." Nói tới điểm này, Lục Thần còn cảm thấy tức giận.
Đúng là hắn đã giết không biết bao nhiêu người chơi Trái Đất, nhưng đều chỉ đánh chết bình thường, không mở ra cảm giác đau cũng không mở ra Giao Long Phong Hồn, chỉ cần quay về sống lại là được. So với kiểu thích hành hạ đến chết của Thanh Lang, hoàn toàn không cùng một khái niệm.
"Có gì hay mà cảm ơn, lại nói, trước đây chính đại ca ta đã nói rất có thể ngươi đã bị đánh về Nhất Trọng Thiên."
"A? Thì ra là các ngươi rải tin đồn!"
"Kia... Chúng ta cũng không cố ý, ngay cả Tiên Tung Lâm cũng thiếu chút nữa bị tiêu diệt, dù có mười người cũng không thể sống nổi có được không! Ai biết ngươi lại lợi hại như vậy..." Cửu Nhi vô cùng yếu ớt nói.
Lục Thần vừa bực mình vừa buồn cười. Được rồi, dù sao hắn cũng không thể tức giận với bọn họ được.
"Cuồng Thần, khi nào ngươi mới tới Tam Trọng Thiên?"
"Còn phải chờ một thời gian ngắn nữa, ta muốn mở ra độ khó luyện ngục."
"A! Ngươi muốn mở ra độ khó luyện ngục! Ngươi làm vậy là muốn chỉnh chết chúng ta sao!"
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Hiện tại chịu khổ một chút, sau này mới có thể càng mạnh hơn. Không phải người Mộc Phủ các ngươi biết được rất nhiều chuyện sao, vì sao ngay cả đạo lý này mà ngươi cũng không biết."
"Ta, chúng ta đến đây để rèn luyện, nhưng vì trên người ta... Ai ya, dù sao thì gia đình chúng ta cũng không hy vọng ta gặp phải chuyện gì, cho nên mới tìm nơi có độ khó thấp để rèn luyện. Kết quả ngươi lại tăng khu có độ khó đơn giản lên tới đỉnh... Ta đã đắc tội với ngươi sao..."
Lục Thần cười nói, "Chuyện này... Chỉ có thể trách vận khí của ngươi, luôn gặp phải ta."
"Cũng không còn gặp được bao nhiêu lần nữa."
"Nói chung là... Nhiều hơn ngươi tưởng tượng!" Lục Thần thần bí nói. Nữ nhân này còn chưa biết bọn họ đã sớm gặp nhau ở Chiến Trường Viễn Cổ.
Bên cạnh vách núi, người nhát gan nhất đời Mộc Phủ Cửu Nhi dựa vào một Ác Ma đáng sợ, hai người tùy ý nói về mấy đề tài nhàm chán, lại không hề cảm thấy buồn chán. Không ai muốn nói lời tạm biệt trước...
...
Cuối cùng Cửu Nhi vẫn phải rời đi. Tiêu Thiên đã sống lại, nàng nhất định phải quay về xem.
"Ta đi trước... Đúng rồi, ngươi chờ ta đi rồi hãy cưỡi Cửu Dực Thiên Long của ngươi..."
"Yên tâm đi, phạm vi ảnh hưởng của Cửu Dực không lớn như vậy."
"Còn một việc..." Cửu Nhi triệu hồi Tinh Vệ, sau đó lại do dự nhìn về phía Lục Thần, "Khi đi qua cầu Nại Hà... Quên đi, ta, ta đi đây!"
Lục Thần cũng buồn bực, vì sao gia hỏa này mới nói được phân nửa đã rời đi.
Nhìn theo bóng lưng Cửu Nhi đi xa, Lục Thần cũng đứng lên.
Không biết về sau người chơi Trái Đất sẽ nhìn nhận hắn như thế nào, nhưng hắn không để ý đến mấy chuyện này.
Đặc biệt là sau khi chứng kiến thực lực của Thanh Lang, Lục Thần lại cảm thấy gấp gáp không thể chờ đợi nổi muốn tới Tam Trọng Thiên mở mang kiến thức, xem rốt cuộc đó là nơi như thế nào.