Editor: Linh Tống
Hắn ta nhìn lướt qua Lục Thần đang đứng bên cạnh, hơi nghi ngờ một chút.
Vì sao ở đây lại có một gia hỏa lạc đàn...
"Này, bằng hữu, sao ngươi lại đi một mình tới cầu Nại Hà?" Đái Đầu Đại Ca không để ý tới lão thái bà mà đi về phía Lục Thần.
Nhị Trọng Thiên và Nhất Trọng Thiên có một điểm khác biệt, ở Nhất Trọng Thiên, nhiều người đại diện cho thực lực mạnh mẽ. Nhưng ở Nhị Trọng Thiên, nếu ngươi thấy một đám người ở bên ngoài, người càng ít nói rõ thực lực của đối phương càng mạnh mẽ!
Chỉ có người đủ mạnh mẽ mới có thể lang bạt bên ngoài với đoàn đội ít người.
Bên phía Đái Đầu Đại Ca ít nhất cũng có bảy mươi, tám mươi người, đoán chừng có hai đoàn, sợ rằng thực lực chỉ có thể tính là tương đối bình thường ở Nhị Trọng Thiên.
Nhưng từ trước đến nay Lục Thần không quan tâm tới thực lực của người khác thế nào, người ta nhiệt tình đến gần, hắn sẽ không tự cao tự đại.
"Ah, ta, ta tới trước thăm dò, các ngươi muốn qua cầu Nại Hà?"
"Đúng vậy, ôi bằng hữu, đoàn đội của ngươi có bao nhiêu người vậy?"
Hiển nhiên những lời này là đang dò xét thực lực của Lục Thần.
"Ba bốn mươi người."
"Ah, thực lực xấp xỉ với chúng ta... Các ngươi có hứng thú gia nhập vào đội chúng ta không? Qua cầu Nại Hà, bên kia có độ khó rất lớn, đoàn đội ban đầu của ta cũng chỉ có khoảng bốn mươi người, sau đó chúng ta kết bạn với một đoàn đội khác, mọi người đi chung cũng có thể chăm sóc lẫn nhau." Đái Đầu Đại Ca nói chuyện rất sảng khoái, "Ngươi cũng biết, thật ra loại như chúng ta cũng khó lăn lộn ở Nhị Trọng Thiên... Có thể chăm sóc lẫn nhau thì tốt hơn."
Lục Thần gật đầu, "Đúng vậy... Nhưng... Chúng ta..."
Đái Đầu Đại Ca vừa nhìn đã biết Lục Thần không muốn kết đội, lập tức chủ động nói, "Không sao không sao. Aiz, ta chỉ nhắc thử thôi, điểm mấu chốt của tổ đội là phải tin tưởng lẫn nhau, đúng là không thể tùy tiện đi chung được."
Lục Thần cũng có chút thiện cảm với Đái Đầu Đại Ca, người này rất sảng khoái.
"Đúng rồi, vị đại ca kia, các ngươi định trả lộ phí qua cầu Nại Hà không? Nàng muốn hồi ức về một người ngươi thích nhất, lộ phí này có hơi khoa trương."
"Còn có thể làm gì khác nữa, không nộp lộ phí thì không đi qua được, chỉ có thể nộp thôi."
"Vậy, sau đó chúng ta sẽ quên mất người kia thật sao? Ta muốn nói tới trong hiện thực chúng ta cũng sẽ quên mất hồi ức này sao?"
"Đương nhiên. Giai đoạn hiện nay, Cửu Thiên dựa vào ý thức trong đại não để liên kết với trò chơi, mà ký ức không phải vẫn được tồn trữ trong đại não sao."
Lục Thần hít sâu một hơi, nói vậy cái phí qua đường này quá "đắt" rồi.
"Làm vậy không phải là quá đáng quá rồi sao?"
Đái Đầu Đại Ca nhìn nhìn Lục Thần, "Tiểu tử, ngươi là manh tân thuần sao... Ngươi cũng quá thành thật rồi! Chuyện này có chỗ trống để chui vào!"
"A?" Lục Thần kinh ngạc nhìn Đái Đầu Đại Ca, "Có BUG?" Lục Thần không biết nó có chỗ trống nào...
"Đương nhiên là có! Quên đi, chúng ta cũng có thể tính là hữu duyên, ta nói cho ngươi biết luôn. Không phải nàng muốn hồi ức về người ngươi thích nhất sao... Bình thường ngươi yêu thêm vài người, đến lúc đó ngươi sẽ có chỗ trống rất lớn để lựa chọn!"
Lục Thần khiếp sợ!
Cái này gọi là bug gì?
"Người bình thường nhất định phải bác ái, không nên hạn hẹp như vậy!"
Lục Thần hít sâu một hơi, trịnh trọng gật đầu, "Đại ca nói... Có lý!"
"Nhưng, bây giờ còn có biện pháp nào khác để bổ sung không?"
Đái Đầu Đại Ca nhìn Lục Thần một hồi, dáng vẻ muốn nói lại thôi, "Khụ khụ, có thì cũng có, nhưng này cái… Gần đây ta quá thiếu tiền mua đan dược... Nhất thời không nhớ nổi..."
Lục Thần lập tức hiểu ý, kín đáo đưa cho Đái Đầu Đại Ca 100 kim tệ. Đái Đầu Đại Ca hơi chê bai nhìn số tiền ấy, "Với tư cách đội trưởng, ta cũng phải cân nhắc cho đám thuộc hạ..."
Lục Thần lại đút 900 kim tệ.
Đối với Lục Thần hiện tại, 1000 kim tệ còn chưa thể tính là chín trâu mất một sợi lông. Nhưng đối với người chơi bình thường, đây tuyệt đối là số tiền lớn.
"Vừa nhìn đã biết tiểu lão đệ giàu cảm xúc!" Hai mắt Đái Đầu Đại Ca tỏa sáng, nhanh chóng thu hồi kim tệ, sau đó nói nhỏ bên tai Lục Thần, "Ngươi đã từng nghe qua tới câu... Có tiền có thể xui khiến ma quỷ chưa! Cho nàng một ngàn kim tệ nàng sẽ cho ngươi đi qua!"
"Này!"
"Tiểu lão đệ, ta cũng muốn nói cho ngươi một câu." Đột nhiên Đái Đầu Đại Ca nghiêm túc hẳn, "Đường Cửu Thiên khó như lên trời, ngươi càng ít ràng buộc, cuối cùng sẽ có thể đi được càng xa hơn. Cầu Nại Hà là nơi để ngươi biến cường!"
"Qua cầu Nại Hà, quên một người, ngươi sẽ được tăng thêm 10% thuộc tính, đồng thời cũng sẽ quên mất mấy thứ vô dụng kia. Vì biến cường, càng nhiều người lựa chọn cũng trả thù lao để qua cầu..."
Lục Thần khẽ nhíu mày.
"Đại ca, vậy còn ngươi?"
"Ta?" Nụ cười của Đái Đầu Đại Ca có phần cô đơn, "Ta phải gánh vác rất nhiều... Nếu không đủ mạnh, ngay cả người ta thích nhất ta cũng không bảo vệ được. Nhớ kỹ thì có ích lợi gì?"
"Nếu ngươi yêu người kia sâu sắc, vậy thì... Quên nàng đi!"
Bên phía Đái Đầu Đại Ca có rất nhiều người, cũng không phải tất cả mọi người đều biết quy củ của cầu Nại Hà. Có đội trưởng đang chịu trách nhiệm giảng giải "tin tức nội bộ" cho các đội viên.
Lục Thần đã biết phải làm thế nào mới qua cầu Nại Hà được. Hắn đi tới trước mặt lão phụ nhân.
"Xin hỏi, bao nhiêu tiền có thể tới?"
Lão phụ nhân nhìn nhìn Lục Thần, mỉm cười, "Ta thích nhất là người trực tiếp như người vậy."
"10.000 kim tệ ta có thể cho ngươi đi qua, chỉ có điều ngươi sẽ mất cơ hội tăng 10% thuộc tính cơ sở. Phải biết rằng đây là tăng thêm không giảm đi. Ngươi nguyện ý vì người nào đó mà mất đi cơ hội này sao? Huống chi, không phải ai cũng có thể lấy ra một khoản tiền lớn như vậy."
Lục Thần cười một tiếng, "Có cấp bậc nào khác không?"
"Ừm?" Lão phụ kinh ngạc nhìn Lục Thần.
Muốn cầu Nại Hà phải nộp phí, đây là bí mật gần như đã được công khai, nhưng người mở miệng hỏi "đẳng cấp khác" tuyệt đối không nhiều!
Một vạn kim tệ, 90% người chơi không thể lấy ra được! Chứ đừng nói đến là cấp bậc càng cao hơn.
"Có thì có, ta sợ ngươi không có nhiều tiền như vậy."