Editor: Linh Tống
“Lần trước hắn còn chưa mạnh đến mức này. Rốt cuộc nửa năm qua hắn đã làm gì?”
“Sát thương trên ức ở Nhị Trọng Thiên? Đã không thể gọi tên này là mạnh nữa, hắn chính là kẻ điên, biến thái!”
Một nam hài nhớ tới Cuồng Thần từng đưa cho mình một viên bảo thạch thải kim. Sau lần đó, rất nhiều người đã chửi bới hắn vì hắn giết hại người chơi Trái Đất. Nhưng trong lòng nam hài vẫn tin tưởng Cuồng Thần không phải là người như vậy.
Vì thế còn có bạn học cười nhạo hắn, nói hắn quỳ liếm, nói hắn có ích lợi nên đánh mất cả lập trường.
Nhưng hắn vẫn nhớ rõ nụ cười thân thiết của Cuồng Thần lúc ném viên bảo thạch thải kim cho mình.
“Cuồng Thần đại ca, tốt lắm! Ta biết ngươi sẽ không dễ dàng nhận thua!” Đôi mắt nam hài đỏ ửng xem live stream, “Ta nhất định sẽ trở thành người mạnh nhất như ngươi!”
…
Mặc dù Linh Vũ Dược Tôn đang điên cuồng hồi máu, nhưng công kích của Lục Thần quá khủng khiếp.
Hồi máu? Dưới công kích cực hạn cứ như một trò cười! Tác dụng duy nhất là có thể khiến Linh Vũ Dược Tôn bị công kích thêm mấy lần nữa, chứ không thể cứu được hắn ta.
Thanh máu 500 ức của Linh Vũ Dược Tôn đã hết sạch trong vòng chưa đầy một giây!
Linh Vũ Dược Tôn được coi là Boss mạnh nhất của Nhị Trọng Thiên Vực, Boss siêu cấp không thể chiến thắng lại trình diễn thuật thanh máu biến mất!
Lại bị miểu sát!
Chỉ trong giây lát, Lục Thần đã dùng phương thức miểu sát giết chết Boss Thiên Vực!
Nhất là người chơi Trái Đất. Sau khi đã tận mắt chứng kiến Cuồng Thần kích sát Thông Thiên Ma Tôn như thế nào, bây giờ lại xem trận chiến này, trong lòng càng khiếp sợ vô cùng.
“Mẹ nó! Boss cấp Thiên Vực ở trước mặt tên này chỉ có thể bị miểu sát thôi sao? Còn có thiên lý không, còn có vương pháp không?”
“Duy Ngã Độc Cuồng, chuyên gia miểu sát Boss Thiên Vực… Mấy con Boss Thiên Vực chắc sắp điên rồi. Lão tử không cần sĩ diện sao? Live stream khắp Tinh Hệ mà ngươi không đánh nhau đàng hoàng được à? Cứ đòi miểu sát ta!”
“Boss Thiên Vực: Duy Ngã Độc Cuồng, có phải ngươi chơi không nổi không?”
“Trước kia ta còn cảm thấy Cuồng Thần không cuồng lắm đâu, nhưng bây giờ xin lỗi, ta sai rồi, cả đời này ta chưa từng thấy ai còn cuồng hơn hắn.”
“Bất kể nhân phẩm của Cuồng Thần thế nào, nhưng không thể không nói tên này không thẹn với danh xưng Chiến thần! Ta, ôi, thật sự không hận hắn nổi, ngược lại cảm thấy hắn đỉnh vãi chưởng! Người nam nhân này là người Trái Đất chúng ta!”
“Cuồng Thần ngược ta ngàn vạn lần, ta coi Cuồng Thần như tình đầu… Hầy, mối tình đầu chính là đau khổ như thế đấy…”
Sau khi Boss bị tiêu diệt sẽ cưỡng chế giữ lại 1 điểm HP. Thông Thiên Ma Tôn là như vậy, Linh Vũ Dược Tôn cũng như vậy.
Bây giờ xuất hiện một hình ảnh rất thú vị, Linh Vũ Dược Tôn chừa lại 1 điểm HP lại thua trước mặt Duy Ngã Độc Cuồng chỉ còn 0 điểm HP.
Linh Vũ Dược Tôn gục ngã trên mặt đất, miệng hộc máu tươi, nhưng hắn ta lại không chú ý mà chỉ hoảng sợ nhìn Ác Ma trước mắt.
“Ngươi, ngươi… Ngươi không thể! Không thể đánh bại ta! Rõ ràng ta đã giết chết hai cái mạng của ngươi, rõ ràng ngươi chỉ còn lại một điểm HP! Không thể nào!”
Lục Thần lạnh nhạt nhìn Linh Vũ Dược Tôn trên mặt đất, không nói một lời.
Bây giờ không cần nói thêm gì nữa. Dù chuyện khó tin đến mấy thì cũng đã bày ra trước mắt. Không muốn không tin cũng không được.
Cuối cùng Linh Vũ Dược Tôn cũng chấp nhận sự thật này, cả người vô cùng sa sút. Hồi lâu sau, Linh Vũ Dược Tôn ngẩng đầu nhìn Lục Thần, mệt mỏi nói, “Cho nên ngay từ đầu, ngươi đã cố ý để ta giết hai cái mạng của ngươi…”
Lục Thần thu hồi skin Ác Ma. Không biết vì sao khi nhìn Linh Vũ Dược Tôn, hắn lại thấy đối phương hơi đáng thương.
Có lẽ là vì trên người họ có điểm nào đó tương đồng với nhau…
Lục Thần mở miệng.
“Đối với ta mà nói, việc ngươi hồi máu không phải là vấn đề. Dù gì ngươi cũng chỉ có thể hồi 40% máu, vẫn không cao bằng công kích của ta. Chỉ cần ta công kích ngươi đủ nhanh thì ngươi sẽ không thể hồi máu kịp thời.”
“Ác Độc Cấm Địa hay những debuff trúng độc khác ta cũng không sợ. Ta có Phật Độ Thương Sinh, khi cần thiết ta sẽ phát động nó ngay từ cái mạng đầu tiên.”
“Thứ duy nhất khiến ta nhức đầu là phản sát thương trúng độc của ngươi.”
“Nếu công kích của ta không đủ cao thì phải liên tục tấn công để ngươi không thể hồi máu kịp, đồng thời ta cũng sẽ liên tục bị trúng độc. Ta tấn công một lần sẽ bị trúng độc một lần…”
“Ta phải đánh hết 5 ức HP của ngươi, cũng sẽ bị ngươi hạ độc hết 5 ức HP, hiển nhiên HP của ta không đủ để chống đỡ cho ta tấn công tới khi giết chết ngươi.”
“Cho nên ta chỉ có một cơ hội, một cơ hội duy nhất miểu sát ngươi!”
“Công kích lần này phải vừa có thể miểu sát ngươi, đồng thời đủ để phản sát thương trúng độc của ta có thể bị Quỷ Sủng của ta triệu tiêu.”
“Xét thấy có lẽ ngươi vẫn còn thủ đoạn khác, cho nên ta đã quyết định đến cái mạng thứ ba mới dùng Phật Độ Thương Sinh, một kích miểu sát ngươi.”
“Hai cái mạng trước đó ta phối hợp với ngươi, thứ nhất là để ngươi thả lỏng cảnh giác, thứ hai là cũng muốn xem thử ngươi có những thủ đoạn nào… Thực tế không phải là ta không thể né tránh những công kích của ngươi!”
Linh Vũ Dược Tôn khiếp sợ nhìn Lục Thần. Thì ra ngay từ khi bắt đầu chiến đấu, tên này đã lập ra kế hoạch hết.
Hắn đã sớm nghĩ tới chuyện sẽ một kích miểu sát mình!
Giờ phút này, cảm giác không cam lòng trong lòng Linh Vũ Dược Tôn cũng dần tan biến khi nghe Lục Thần giải thích.
Tên này còn đáng sợ hơn mình nghĩ! Không chỉ là lực công kích biến thái của hắn mà quan trọng nhất là sự bình tĩnh và chín chắn của hắn.
“Không ngờ ngươi lại có thể bình tĩnh trong lúc chiến đấu với ta. Ta không thể không bội phục ngươi.” Linh Vũ Dược Tôn vô lực nói, “Thì ra ngay từ đầu ngươi đã quyết định kết quả của trận chiến này.”
Lục Thần nhìn Linh Vũ Dược Tôn nằm trên mặt đất.
Linh Vũ Dược Tôn suy sụp lắc đầu, “Không ngờ ta lại thua trận. Ta cho rằng mình đã với tới cực hạn, ta cho rằng ở Nhị Trọng Thiên này, ta đã là vô địch.”
“Ha ha ha ha, kẻ trừng phạt ta không phải là ông trời, mà là… Ngươi!”