Editor: Linh Tống
“Không phải là ta.” Lục Thần nói.
Hắn mở khung nhiệm vụ, nhiệm vụ Ra Vẻ Đạo Mạo hiển thị có thể giao nộp. Hắn thử bấm vào, một nữ tử váy xanh phiêu dật xuất hiện bên cạnh hai người.
Lục Y Y!
Nhiệm vụ này không có phần thưởng, trước kia Lục Thần chỉ thuận tay tiếp nhận. Đương nhiên khi đó hắn còn chưa hiểu biết sâu sắc về Cửu Thiên như bây giờ, chỉ coi nó là nhiệm vụ bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ Lục Thần đã không phải là mình khi còn ở Nhất Trọng Thiên.
Có lẽ những câu chuyện của Cửu Thiên đều là sự thật.
Dù gì đi nữa, thấy Lục Y Y, Lục Thần vẫn rất vui vẻ, “Mỹ nữ, nhiệm vụ của ngươi xong rồi. Ta giao người này cho ngươi.”
Nhìn Linh Vũ Dược Tôn nằm trên mặt đất, đôi mắt Lục Y Y đỏ ngầu. May mà Linh Vũ Dược Tôn đã hấp hối, Lục Y Y kìm nén bi phẫn, quay sang quỳ trước mặt Lục Thần.
“Cảm ơn ân nhân!” Lục Y Y run giọng nói.
Lục Thần cau mày, tiến nên muốn đỡ Lục Y Y dậy, “Quỳ gì mà quỳ? Đều là thời đại nào rồi, nếu nhất định muốn cảm ơn ta thì chỉ cần lấy thân báo đáp là được.”
Lục Y Y ngạc nhiên. Lấy thân báo đáp… Nàng kinh ngạc nhìn Lục Thần, hình như yêu cầu này còn quá quắt hơn cả quỳ xuống nói cảm ơn.
“Ân nhân, thật ra ta… Không phải là con người… E rằng không thể lấy thân báo đáp được đâu…”
Lục Thần cười ha ha, “Ngươi căng thảng làm gì? Ta chỉ đùa chút thôi.”
Quỷ Cốc thì làm gì có người sống. Nhân quỷ thù đồ, hơn nữa còn là trong game, lấy thân báo đáp đương nhiên chỉ là nói đùa, không ngờ Lục Y Y lại cho là thật.
Huống chi lát nữa hắn còn muốn nhờ Lục Y Y giúp đỡ.
Lục Y Y thở phào nhẹ nhõm, quay sang nhìn Linh Vũ Dược Tôn, “Ngươi cũng có hôm nay!”
Linh Vũ Dược Tôn không hề sợ hãi nhìn Lục Y Y.
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng hối hận?” Lục Y Y nhìn chằm chằm Linh Vũ Dược Tôn, “Cha ta đối xử với ngươi tốt như thế, người trong cốc đều tốt với ngươi như thế, vậy mà ngươi đã làm gì họ? Ngươi có còn là con người không?”
“Hối hận? Ha ha ha, không, ta chưa bao giờ hối hận!” Linh Vũ Dược Tôn cười phá lên, “Mục tiêu của ta không phải là vĩnh viễn ở trong Thần Nông Cốc. Ta muốn nhiều hơn thế! Ta muốn trở thành người mạnh nhất!”
“Chỉ có như vậy, ta mới có thể đặt chân lên Tam Trọng Thiên, mới có thể thay đổi vận mệnh của ta!”
“Không, nói đúng hơn là thay đổi vận mệnh của mọi người!”
Lục Y Y phẫn nộ nhìn Linh Vũ Dược Tôn. Lục Thần chú ý thấy thực tế trong mắt Lục Y Y vẫn còn thứ khác chứ không chỉ riêng thù hận.
“Ta chưa bao giờ hối hận! Chỉ có một điều… Tiếc nuối.” Linh Vũ Dược Tôn bỗng nói, “Ta còn chưa đạt tới cực hạn chân chính. Ta không có cơ hội lên Tam Trọng Thiên chinh chiến…”
“Ngươi thật là hết thuốc chữa!” Lục Y Y giận dữ nói.
“Ha ha ha ha, ta đã sớm bị vạn độc nhập thể, làm gì còn thuốc chữa… Ra tay đi! Trả thù cho người trong cốc đi!”
Đôi mắt Lục Y Y rưng rưng, “Ta hỏi lại ngươi lần cuối!”
Lục Thần và Linh Vũ Dược Tôn đều nhìn Lục Y Y.
“Tại sao ở Nhị Trọng Thiên lại có một nơi tên là Thần Nông Cốc?”
Linh Vũ Dược Tôn bỗng ngây người.
Thân là Boss cấp Thiên Vực, hắn ta thống trị Nhị Trọng Thiên, đương nhiên cũng có quyền đặt tên cho bản đồ nào đó.
Đằng sau sân thi đấu, phía bắc Tiên Tung Phong có một nơi thế ngoại đào nguyên bí ẩn, tên là Thần Nông cốc. Lúc Lục Thần tới đó còn không hiểu tại sao nơi này cũng tên là Thần Nông cốc.
Lục Thần nhớ rõ bên trong Thần Nông cốc có một ông lão suốt ngày chăm bón cho ruộng thuốc. Hắn cũng nhận được Tiểu Mao Đoàn ở nơi đó.
Tại sao một nơi tươi đẹp như thế lại được đặt tên là Thần Nông Cốc… Vấn đề này như một phát chí mạng đâm vào trái tim đã sớm khép kín của Linh Vũ Dược Tôn.
“Tại sao nơi đó lại tên là Thần Nông Cốc?” Linh Vũ Dược Tôn lặp lại câu hỏi của Lục Y Y, cứ như đang tự hỏi bản thân.
Thậm chí hắn còn tạo ra một cổ nô, mỗi ngày chăm nom cho ruộng thuốc ở đó… Cứ như đó chính là người luôn coi hắn như con mình… Sư phụ!
“Tại sao lại gọi là Thần Nông Cốc, tại sao lại gọi là Thần Nông Cốc…” Cây kim liên tục đâm vào lòng Linh Vũ Dược Tôn, cuối cùng đánh tan kẻ điên đã không từ thủ đoạn theo đuổi thực lực này.
Linh Vũ Dược Tôn bỗng khóc rống lên...
“Sư phụ, ta, ta không muốn giết ngươi, các dân làng, ta không muốn giết các ngươi… Nhưng nếu ta không đủ mạnh thì sao có thể lên Tam Trọng Thiên chinh chiến? Nếu ta không đủ mạnh, sao ta có thể trả thù? Ta…”
Cuối cùng Lục Y Y cũng nghe được câu nói mà mình mong chờ nhất. Có lẽ sự sám hối của Linh Vũ Dược Tôn càng có thể giúp Lục Y Y nguôi ngoai hơn bất cứ thứ gì.
Lục Y Y lấy dược đỉnh ra, vung tay lên, Linh Vũ Dược Tôn bị hút vào dược đỉnh.
“Kết thúc đi, ta sẽ đưa ngươi về Thần Nông Cốc!”
“Ê! Khoan đã!” Lục Thần nóng nảy, “Đại tỷ, ngươi không thể xằng bậy!”
Lục Y Y kinh ngạc nhìn Lục Thần, “Ân nhân, ngươi sao vậy?”
“Đại tỷ, hắn là Boss Thiên Vực! Phải rơi trang bị! Ngươi mang hắn đi thì ta còn được cái gì?” Lục Thần suýt nữa sụp đổ.
Thứ mà tên này rơi ra ít ra cũng phải là Thiên Cấp! Lục Thần không mong rơi ra mấy món, ít nhất có thể rơi ra một món đi, trang bị cũng được, công pháp cũng thế, đều là vốn liếng để hắn lang bạt Tam Trọng Thiên!
“Ân nhân… Sau khi ngươi nhận nhiệm vụ, hắn sẽ biến thành Boss nhiệm vụ của ngươi, sẽ không rơi trang bị đâu.”
Lục Thần suýt nữa phun máu, “Cái… Cái gì? Vậy thì ta làm nhiệm vụ này lỗ to rồi!”
“Ân nhân, thật xin lỗi, ta còn tưởng ngươi đã biết.”
Lục Thần suýt nữa khóc. Hắn biết cái búa! Sớm biết như vậy, hắn sẽ không có khả năng nhận nhiệm vụ này.
Hơn nữa khi đó hắn cũng không biết Linh Vũ Dược Tôn là Boss Thiên Vực Nhị Trọng Thiên! Hơn nữa còn là Boss Thiên Vực độ khó luyện ngục.
“Fuck!”
“Ân nhân, ngươi đừng sốt ruột. Tâm nguyện của ta đã hoàn thành, nếu ân nhân không chê, Y Y sẵn sàng đi theo ân nhân.”
Lục Thần bên bờ vực sụp đổ bỗng nhiên bình tĩnh lại.
Lục Y Y đi theo hắn? Tức là dược đỉnh cũng sẽ đi theo hắn!