Editor: Linh Tống
【 Quyền hạn: 10 ngày có thể đổi vật phẩm ở quan quân nhu một lần.】
“Cái quái gì vậy…” Lục Thần lắc đầu, không biết tại sao lại xuất hiện hệ thống quân công.
Kể từ khi Lục Thần xuất hiện tới bây giờ, hắn đã đứng ngẩn người tại chỗ mấy phút. Mấy người chung quanh chỉ nhìn Lục Thần mấy lần rồi không tiếp tục quan tâm hắn, dường như họ đã quen với dáng vẻ này của người mới.
Lục Thần đứng yên ở đó thật lâu, cuối cùng cũng tiếp thu toàn bộ tin tức của hệ thống. Hắn cũng như vừa khôi phục tự do, chờ một lát mới có thể hoạt động.
“Này, người mới!” Một nam nhân trung niên ở nơi xa kêu lên.
Lục Thần kinh ngạc ngẩng đầu. Đó là một đại hán tết râu, mặc thời trang màu xám trắng, vóc dáng của hắn ta cao to gấp đôi người Trái Đất, cơ bắp cuồn cuộn. Nếu hắn ta đứng lên thì chắc cao hơn hai mét.
Bên cạnh hắn ta là một đống búa đồng hơi tỏa sáng.
Vũ khí thiểm kim!
ID của hắn ta là “Đội trưởng dân binh: Lực Bạt Sơn”
“Ngươi đang gọi ta?”
“Vô nghĩa, ở đây trừ ngươi còn ai là người mới nữa?” Người kia nói chuyện có vẻ rất tùy ý.
Lục Thần nhìn chung quanh. Đúng là một khoảng thời gian rất dài không có người mới.
Vừa lúc Lục Thần cũng có rất nhiều nghi vấn, bèn đi qua.
“Nhận hết thông báo của hệ thống rồi đúng không?” Lực Bạt Sơn ngồi trên một chiếc ghế gỗ, khiến người ta lo lắng cái ghế gỗ đó không thể chịu được sức nặng của hắn ta và đâm vào lỗ hậu.
“Trông vẻ ngơ ngác của ngươi, không phải thuộc gia tộc hay thế lực nào phải không?”
Lục Thần chớp mắt, “Đúng vậy.”
“Ừ, cũng đúng, người của các gia tộc lớn sẽ không bị phân phối tới nơi tồi tàn của chúng ta.”
Lục Thần cau mày, “Chẳng phải đội ngũ vượt qua Nhị Trọng Thiên Vực đều sẽ được phân phối cùng một chỗ à?”
“Đương nhiên không phải. Ở Tam Trọng Thiên là sinh ra ngẫu nhiên. Nhưng có những Tam Trọng Thiên có người sẽ bỏ ra quân công để người của mình sinh ra trong khu vực của mình.”
Lục Thần gật đầu. Quả nhiên Tam Trọng Thiên nó phải khác.
“Nếu ngươi đã được phân phối tới chỗ ta thì sau này ngươi sẽ là lính của ta. Yên tâm đi, Sơn ca của ngươi sẽ bảo kê ngươi. Chúng ta không bằng thế lực lớn, nhưng ta sẽ không để người của ta bị bên ngoài ức hiếp.” Mặc dù Lực Bạt Sơn ăn nói hơi thô lỗ, nhưng thoạt nhìn là người thẳng tính, rất sảng khoái.
“Tiểu tử, cho dù ngươi che giấu ID thì cũng phải cho ta biết ngươi tên gì chứ.” Sơn ca nói.
“Vô Danh Trung Quốc.” Lục Thần đáp.
“Ở Tam Trọng Thiên cũng có không ít người tên là Vô Danh. Nhưng ngươi là Vô Danh Trung Quốc, chắc hẳn Trung Quốc là cố hương của ngươi nhỉ? Ta nhớ kỹ cái tên này. Ê, tiểu tử Trung Quốc, có gì không hiểu thì ngươi có thể hỏi hai câu.”
“Hửm? Chỉ có thể hỏi hai câu thôi à?” Lục Thần có cả một bụng câu hỏi muốn hỏi.
“Được, đã dùng câu thứ nhất. Để ta nói cho ngươi biết tại sao chỉ có hai câu, bởi vì chỉ còn nửa tiếng nữa, đám người kia sẽ tấn công chúng ta, ta không có thời gian rảnh nói nhiều với ngươi.”
Nhắc tới đây, vẻ mặt Lực Bạt Sơn chán chường, “Không biết lần này chúng ta có thể ngăn chặn được hay không… Chết tiệt!”
Lục Thần khẽ híp mắt. Sắp đánh nhau rồi? Tam Trọng Thiên chơi máu lửa thế sao?
Vừa lãng phí một câu hỏi ngớ ngẩn, Lục Thần không muốn lãng phí cơ hội thứ hai, hắn suy nghĩ một lát rồi hỏi, “Sơn ca, xin hỏi làm sao để đạt được quân công?”
“Quân công? Đơn giản lắm, giết chết kẻ địch là xong.”
“Kẻ địch… Rốt cuộc là ai?”
Lực Bạt Sơn mỉm cười, “Đây là câu hỏi thứ ba… Thôi, tiểu tử ngươi thật là khờ, coi như ta tặng cho ngươi câu hỏi này.”
“Ngươi còn chưa biết đúng không? Ở Tam Trọng Thiên…”
“Nhân loại… Đã thất bại thê thảm!”
Lục Thần nhất thời phản ứng không kịp. Có phải Sơn ca dùng phần mềm miễn phí nhiều quá không? Xem không ít quảng cáo đâu nhỉ, không ngờ còn biết cả câu quảng cáo chuyên dụng này…
Sơn ca trả lời Lục Thần ba câu hỏi rồi đứng dậy. Khá lắm, tên này cao khoảng 2m40, giống như người khổng lồ.
Hắn ta vỗ vai Lục Thần, “Lát nữa đánh nhau ngươi đi theo ta, đám kia khó đối phó lắm. Ngươi đừng xem thường chúng nó, đều đánh bại Boss Thiên Vực như ngươi! Hầy… Thể chất nhân loại ở Cửu Thiên thật sự quá yếu…”
Lục Thần mờ mịt gật đầu. Hiện giờ hắn còn chưa hiểu rõ tình hình, tạm thời đi theo Sơn ca.
Còn chưa đầy nửa tiếng nữa là tới lúc tiến công. Sơn ca tập hợp người chơi ở đây, tính cả Lục Thần chỉ có 12 người.
Sơn ca phát biểu ngắn gọn với mọi người, “Các huynh đệ, ta biết các ngươi đều rất mệt mỏi, nhưng đây là cứ điểm cuối cùng của chúng ta, đánh mất nơi này thì chúng ta sẽ không có nhà để về, cho nên chúng ta cần thiết canh giữ nơi này.”
Mọi người mỏi mệt gật đầu, tựa hồ không có dị nghị gì.
“Được rồi, chúng ta vẫn chia thành hai đội. Tam Sinh phụ trách một đội, ta phụ trách một đội, mọi người lại nghỉ ngơi 20 phút, 10 phút sau tiến vào trạng thái chiến đấu!” Nói xong, Lực Bạt Sơn chợt nhớ ra chuyện khác, lại bổ sung, “À phải rồi, ở đây có người mới, mọi người đều biết rồi nhỉ? Vô Danh Trung Quốc, về sau cứ gọi hắn là Vô Danh đi. Bình thường người mới đều trải qua giai đoạn không biết gì, lát nữa mọi người chú ý chút. Được rồi, mọi người tranh thủ thời gian!”
Thời gian eo hẹp, Lục Thần thậm chí không có thời gian tự giới thiệu.
Sau khi giải tán, có mấy người xông tới.
“Này Vô Danh, chức nghiệp của ngươi là gì?” Một nam nhân gầy gò hỏi.
Lục Thần ngẫm nghĩ, “Cung Tiễn Thủ.”
“Cung Tiễn Thủ? Vậy thì vừa lúc, lát nữa ngươi nấp đằng sau lén bắn tên. Hãy nhớ, đừng xông lên mù quáng. Một khi bị áp sát thì lập tức trở lại thủ hộ trận. Trong mắt đám kia, chúng ta căn phản không phải là sinh vật, ra tay rất tàn nhẫn.”
Thì ra đống đá kia còn là một loại trận pháp. Lục Thần quay đầu nhìn, phát hiện nếu xem kỹ thì sẽ thấy có mấy tảng đá được đặt ở vị trí rất đáng chú ý.
Lục Thần nhìn thoáng qua tên gầy, ID của hắn ta là “Dân binh: Cát Hầu”, dùng hai con dao găm thiểm kim.
“Hầu ca, ngươi là Đấu Sĩ à?” Lục Thần dứt khoát gọi hắn ta là Hầu ca.