Editor: Linh Tống
“Ta á? Đúng vậy, ta là Đấu Sĩ. Nhưng nói đúng hơn thì ta là “Ám Sát Giả”, chi nhánh của Đấu Sĩ. À, Nhị Trọng Thiên còn chưa có Ám Sát Giả, cần đổi phù văn chuyển chức ở chỗ quan quân nhu.” Hầu ca có vẻ rất nhiệt tình. Mọi người đều chuyển chức từ Đấu Sĩ, hắn ta cũng sẵn lòng chiếu cố Lục Thần mấy câu.
Hắn ta nhìn Lục Thần, “Này, Cung Tiễn Thủ các ngươi cũng có hai chi nhánh, một là Thần Nghệ, công kích, bạo kích và tốc độ bắn đều rất mạnh. Còn một loại khác sẽ chuyển chức thành Ám Sát Giả, từ cung tên biến thành ám khí. Chức nghiệp này phiền lắm.”
Lục Thần chớp mắt. Chức nghiệp ở Tam Trọng Thiên này càng tinh tế hơn nhiều.
“Đúng, ta sẽ giới thiệu cho ngươi về chức nghiệp của mọi người.”
“Sơn ca cũng là Đấu Sĩ. Hắn là Trọng Thuẫn thuộc một chi nhánh khác, là tanker mạnh nhất chỗ chúng ta. Ngươi đi theo sau hắn sẽ an toàn hơn.”
“Tam Thánh là Phù Trận Sư, Phù Trận song tu. Trận pháp phòng ngự trong thôn do hắn bố trí, bình thường có thể thêm trạng thái cho chúng ta, cũng có thể đứng đằng sau dùng trận pháp, đạo phù tấn công, rất hữu ích.”
“Đứa mặc đồ trắng cứ xụ mặt bên kia tên là Truy Vân, là ngự kiếm. Tấn công rất mạnh.”
“Mị Nương, đó, chính là nữ nhân đi theo sau Sơn ca liếc mắt đưa tình là ngũ tuyến Khôi Lỗi Sư, có thể thao túng năm khôi lỗi cùng một lúc, là đại lão không thể thiếu ở chỗ chúng ta, có ý với Sơn ca.” Hầu ca nháy mắt với Lục Thần ra vẻ “ngươi hiểu”.
Ngoài ra, trong đội ngũ còn có hòa thượng Băng Hùng, Dự Ngôn Giả hệ băng Sương Vũ, ngự thú sư Thanh Hà, người lùn Hỏa Khí Đại Sư Đại Hồ Tử, hai Dược Sư Tuyệt Tình và Tuyệt Mệnh là huynh đệ.
Lục Thần ghi nhớ chức nghiệp của mọi người.
Mặc dù tiểu đội này chỉ có mười hai người, nhưng chức nghiệp lại rất đầy đủ, có tanker có tấn công, có phụ trợ có trị liệu, có sát thủ có xạ thủ. Có điều trong đám người này chỉ có mình Lực Bạt Sơn là đội trưởng dân binh, quân hàm của những người khác đều là “Dân binh”.
“Hầu ca, có phải quân công khó kiếm lắm không? Quân hàm của các ngươi đều không tăng lên gì hết.”
Hầu ca bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài: “Quân hàm nào có dễ dàng tăng lên. Ngươi phải biết rằng những kẻ mà ngươi đối mặt không phải là dã quái. Chúng cũng là siêu cấp cường giả trong thế giới của chúng! Thể chất của nhân loại vốn đã thua kém, trời sinh yếu thế. Ngươi biết không? Nghe nói Nhị Trọng Thiên của chúng gần như toàn là độ khó cấp địa ngục, ngươi ngẫm lại xem có thể vượt qua Nhị Trọng Thiên độ khó luyện ngục, chúng có thể yếu được sao? Nếu không phải chúng ta có phòng ngự trận thì nơi này đã sớm bị chiếm lĩnh rồi.”
Lục Thần khẽ cau mày. Kẻ địch của họ hầu như đều vượt qua Nhị Trọng Thiên cấp luyện ngục ư? Mặc dù Lục Thần đấu solo với Linh Vũ Dược Tôn, nhưng không thể không thừa nhận rằng người bình thường không thể nào vượt qua nổi đối thủ như Linh Vũ Dược Tôn.
“Hầu ca, Sơn ca nói nhân loại đã thất bại thảm hại, rốt cuộc là sao?”
“Còn sao nữa? Thì là ý đó chứ sao!” Hầu ca lắc đầu: “Tam Trọng Thiên có rất nhiều dị tộc, nhân loại chỉ là một mạch nhỏ yếu nhất trong số đó mà thôi, dựa vào một vài thế lực lớn của nhân loại chống đỡ, mặc dù chúng ta còn chưa bị diệt tộc, nhưng cũng đã ăn bữa hôm lo bữa mai. Ta nói ngươi nghe, Tam Trọng Thiên sở hữu số lượng tài nguyên, bí cảnh, cơ duyên khó có thể tưởng tượng nổi, nhưng chúng ta hầu như không có khả năng chiếm được.”
Đôi mắt Lục Thần lập tức sáng ngời. Rất nhiều tài nguyên và cơ duyên? Đây là thứ hắn thích nhất.
“Tại sao chúng ta không có khả năng chiếm được?”
Hầu ca giải thích: “Không phải là không chiếm được tí gì, chẳng qua là được chia rất ít. Ta nói thế này đi, lãnh thổ mà nhân loại chiếm được chỉ là một phần một vạn của Tam Trọng Thiên, nếu có thế lực lớn nào giành được chút tài nguyên thì cũng vô cùng ít ỏi.”
“Cái gì? Một phần một vạn? Sao ít quá vậy?” Lục Thần chấn kinh. Nói vậy nhân loại thật sự gần như sắp bị loại trừ ra khỏi Tam Trọng Thiên.
“Hừ, còn chê ít à? Chừng đó mà còn sắp không giữ nổi ấy chứ… Nghe nói thế giới bên ngoài có núi con vô tận, đại dương, biết đâu trong hang động nào đó còn có một cuốn công pháp tiên cấp, hoặc là trang bị tiên cấp. Boss dã ngoại chắc chắn sẽ rơi ra vật phẩm tiên cấp… Hầy, ước gì ta đã ra ngoài xem thử… Chỉ có những chủng tộc cường đại mới gặp được cơ duyên như vậy, mà họ cũng có thể mượn cơ duyên này trở nên càng ngày càng mạnh. Vòng tuần hoàn của họ càng ngày càng tốt, còn chúng ta lại quanh quẩn tìm cách sinh tồn.”
Cuối cùng Lục Thần cũng hiểu được ý của Lực Bạt Sơn. Nhìn từ tình huống trước mắt, quả nhiên nhân loại đã thất bại thảm hại.
Chính vào lúc này, một con hồ ly nhảy xuống từ đống đá, lẻn tới trước mặt ngự thú sư Thanh Hà líu ríu mấy tiếng. Thanh Hà lập tức kêu mọi người: “Chúng tới rồi! Chuẩn bị chiến đấu!”
“Tiểu tử Trung Quốc, lại đây!” Lực Bạt Sơn kêu to Lục Thần: “Mọi người, cầm vũ khí, nhanh lên!”
Kẻ địch tới bất ngờ hơn mọi người nghĩ. Mọi người mau chóng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đầu, toàn bộ trèo lên núi đá.
“Tầm xa tấn công ở đây, cận chiến xuống dưới với ta!” Trước khi đi, Lực Bạt Sơn lại căn dặn Lục Thần: “Trong tình huống bất kỳ nào cũng đừng rời khỏi phòng ngự trận.”
Lục Thần gật đầu. Hắn cũng hơi căng thẳng, bởi vì bầu không khí tại hiện trường, vẻ mặt của người khác đều khiến người ta phải căng thẳng.
Lần đầu tiên hắn đứng ở nơi cao quan sát thế giới trước mắt, khu rừng mênh mông vô bờ bến… Một con đường nhỏ ngoài thôn kéo dài vào trong rừng một đoạn ngắn rồi rẽ vào đằng sau sơn thể.
Đây chính là Tam Trọng Thiên sao?
Trong khu rừng kia có dã thú không vậy? Nghe Sơn ca với Hầu ca nói thì dù có cũng không tới lượt hắn đánh. Nếu tùy tiện làm nổi bật thì hắn có khả năng trở thành mục tiêu bị ngắm bắn của kẻ địch.
Đi nương tựa thế lực lớn? Trong tay Lục Thần có hai tấm lệnh bài, một tấm là “Lệnh bài thượng khách” của gia tộc nhị tinh mà Tàn Sinh cho, một tấm là “Môn Khách Lệnh” của gia tộc nhị tinh do Lão Mã cho.