Editor: Linh Tống
Nếu hắn muốn thì bất kể là nơi nào, muốn tìm được chốn dung thân cũng không khó.
Chẳng qua Lục Thần vẫn quyết định không đi tìm họ. Bất kể là thượng khách lệnh hay môn khách lệnh thì đều là ăn nhờ ở đậu, Lục Thần không thích như thế.
Vừa tới Tam Trọng Thiên, Lục Thần quyết định tạm thời đi theo tiểu tội của Lực Bạt Sơn, tìm hiểu tình hình trước rồi tính sau.
Mấy tên tầm xa trèo lên tường cao, người khác đi theo Lực Bạt Sơn xuống dưới. Bên tay trái của Lục Thần là ngự kiếm Truy Vân vẫn luôn xụ mặt, bên tay phải là Dự Ngôn Giả Sương Vũ, hai người này đều cầm vũ khí thiểm kim, Truy Vân dùng một bộ kiếm, có ba thanh, Sương Vũ dùng pháp trượng.
Lục Thần cũng lấy vũ khí của mình ra, Thâm Uyên Long Tinh Cung.
Truy Vân nhìn lướt qua trang bị của Lục Thần. Ít nhất vũ khí của thằng nhóc này là trang bị thiểm kim, cũng tạm được.
“Tiểu tử, đứng xa một chút, đừng ảnh hưởng tới ta!” Truy Vân lạnh lùng nói.
Lục Thần nhíu mày nhìn Truy Vân, đang định nói gì đó thì Sương Vũ bỗng kéo áo Lục Thần: “Đừng bận tâm. Tính cách Truy Vân vốn khó gần, thật ra bản chất không xấu, ngươi lại gần chỗ ta là được.”
Lục Thần gật đầu, cười nói: “Ừ.”
“Ngươi là xạ thủ à? Ta có thể thêm buff cho ngươi.” Sương Vũ nói rồi vung tay bỏ thêm buff cho Lục Thần.
Hàn Băng Tiễn: Tăng thêm sát thương hàn băng cho mũi tên, đồng thời có 10% tỷ lệ đóng băng kẻ địch.
Lục Thần ngắm nghĩa: “Ấy, buff này hay đấy! Cảm ơn mỹ nữ!”
Sương Vũ mỉm cười: “Đừng khách sáo. Sau này chúng ta sẽ là chiến hữu, sẽ chung đụng với nhau trong thời gian rất dài.”
Đúng lúc này, bỗng có cảm giác rung chuyển rõ rệt từ đống đá bên dưới, thỉnh thoảng lại có đá vụn lăn xuống.
Tam Thánh trầm giọng nhắc nhở: “Tới rồi! Vẫn là yêu thú tộc, hơn nữa từ tiếng rung chuyển này có thể thấy được có lẽ tình hình không ổn chút nào, rung chuyển rất mạnh, có lẽ kẻ địch có cường giả. Mọi người cẩn thận!”
Cùng lúc đó, đội viên cận chiến bên dưới đều khẩn trương, nhìn chằm chằm vào ngã rẽ của con đường đằng trước.
Không lâu sau, ở vị trí cao bốn mươi năm mươi mét trong góc xuất hiện một cánh tay vô cùng cường tráng, kế tiếp là một sinh vật khổng lồ hiện thân trong góc.
Thấy con Boss này, Lục Thần không khỏi hít vào một hơi. Con này là một con Tuyết Viên màu trắng, cao khoảng sáu bảy mươi mét, bộ lông trên người trắng muốt, hai tay dài quá đầu gối, đôi mắt hung ác.
Đằng sau nó còn có mười mấy con yêu thú cao hai mươi mấy mét, Tuyết Viên, Thổ Viên, Hỏa Viên, còn có mấy con Tuyết Lang.
Đây chính là yêu thú tộc? Lục Thần cau mày.
Rõ ràng đây là Boss mà! Nhân loại mà so sánh với sinh vật này thì có thể tưởng tượng thuộc tính của nhân loại thấp cỡ nào.
Các siêu cấp cường giả đã vượt qua Nhị Trọng Thiên ở trước mặt kẻ địch mạnh cỡ này, khó tránh khỏi sẽ bị đánh đến chật vật!
“Không xong! Con lớn nhất là cường giả cấp đội trưởng!” Truy Vân nhìn chằm chằm con Tuyết Viên lớn nhất, sắc mặt vô cùng ngưng trọng.
“Chết tiệt! Lần này không biết có thể cầm cự được hay không!”
Lục Thần không kịp phản ứng. Boss cấp đội trưởng? Rốt cuộc nó là Boss hay là người chơi?
Theo ý của đám người Lực Bạt Sơn thì hình như là người chơi thuộc chủng tộc khác. Chẳng qua Lục Thần cứ cảm thấy con này là Boss…
Nói rồi, Lục Thần đột nhiên cảm nhận được cảm giác của các người chơi khác khi thấy hình thái dã quái của mình.
Tên đó là người chơi? Là dã quái? Là người chơi… Mẹ nó, quả nhiên cười người hôm trước hôm sau người cười, hắn cũng có lúc tinh thần thác loạn.
“Nếu mình dùng hình thái dã quái thì không biết có trà trộn vào bên đó được không nhỉ…”
Hiển nhiên Lục Thần đang mất tập trung. Phản ứng của hắn lọt vào mắt Sương Vũ bị coi là khẩn trương. Nàng vội kêu Lục Thần: “Ê, Vô Danh Trung Quốc, đừng bị Truy Vân ảnh hưởng, phải tin tưởng mọi người, chúng ta nhất định có thể ngăn cản. Nếu ngay cả chính chúng ta cũng cảm thấy mình sẽ thua thì càng không có hy vọng.”
Lục Thần mới hồi phục tinh thần, cười gật đầu với Sương Vũ: “Cảm ơn, ta hiểu rồi.”
Tiểu đội cận chiến không dám cách phòng ngự trận quá xa. Thứ nhất là nếu không ngăn cản được thì còn có thể tạm thời lùi về phòng ngự trận. Thứ hai là tấn công tầm xa, trị liệu đều ở trên tường thành, nhiệm vụ của họ không phải là chủ động tấn công mà là ngăn cản tiến công của kẻ địch.
Đối diện đại khái là đội hình mười mấy con yêu thú, nhưng thể tích của chúng quá khổng lồ nên thoạt nhìn rất rầm rộ.
“Gào!” Tuyết Viên cấp đội trưởng gầm lên một tiếng, cất tiếng rống giận vang trời: “Đói chưa? Xét nát chúng! Xông lên cho ta!”
Đám yêu thú khác cũng ngửa đầu lên trời hú dài, sau đó nhào tới.
Lực Bạt Sơn cau mày, nổi giận gầm lên: “Càn rỡ! Huyền Kim Bất Diệt Thể! Kim Cương Chiến Thần Phụ Thể!”
Hai luồng khí bùng nổ trên người Lực Bạt Sơn, ánh sáng chói lòa, thêm buff tăng máu tăng phòng ngự, sau đó xuất hiện một ảo ảnh chiến thần mặc trọng giáp, chắc hẳn chính là hiệu ứng đặc biệt của Kim Cương Chiến Thần Phụ Thể. Thuộc tính, phòng ngự lại được tăng lên.
Cùng lúc đó, những thành viên trong đội ngũ cũng đều thêm buff cho Lực Bạt Sơn.
“Băng Bào Gia Thân!” Sương Vũ bỏ thêm băng giáp cho Lực Bạt Sơn, Cát Hầu, hai con khôi lỗi tanker của Mị Nương, Lưu Kim Huyền Vũ cận chiến của Thanh Hà.
“Thiết Giáp Trận! Cố Nhược Kim Thang Trận!” Tam Thánh lại thêm hai cái buff cỡ lớn. Trận pháp của hắn ta có tác dụng cho phạm vi lớn, người cận chiến đều có thể hưởng thụ.
Nói thật, lần đầu tiên Lục Thần thấy đội trưởng như vậy. Không thể không nói sau khi được xếp chồng nhiều buff, Lực Bạt Sơn càng trở nên nhiều máu hơn.
Cũng trong thoáng chốc này, cận chiến của hai quân đã va chạm với nhau, đoàn chiến chính thức bắt đầu!
Mọi người đều điên cuồng ra chiêu, hoặc là thêm máu. Lục Thần cũng nhắm vào một con Tuyết Lang. Hắn biết rõ thiên phú của Lang tộc, có mang bạo kích. Không biết thân là người chơi, yêu thú Lang tộc có thiên phú này hay không. Nhưng dù gì đi nữa công kích của Tuyết Lang cũng vẫn mạnh hơn Tuyết Viên, giết nó trước sẽ không sai.
Nhưng trước khi bắn tên, Chư Thần Chi Nhãn bỗng báo động, phạm vi báo động bao phủ toàn bộ tường đá. Người khác hình như đều không có kỹ năng linh cảm này, còn đang dốc sức tấn công.