Editor: Linh Tống
Lục Thần thở hổn hển: “Còn chưa chết. Tiểu Mẫn, ra đây đi.”
Một nữ hài xinh đẹp xuất hiện bên cạnh Sương Vũ, chính là Tiểu Mẫn – Quỷ Sủng của Lục Thần.
Lục Thần áng chừng Sương Vũ không chống đỡ được Lôi Trì nên vào thời khắc mấu chốt đã kêu Tiểu Mẫn nhập vào người Sương Vũ, thế mới ngăn cản được công kích trí mạng này.
“Phiền các ngươi chăm sóc Tiểu Mẫn giúp ta. Nàng phát động kỹ năng miễn tử, bây giờ đang rất suy yếu.”
Quả nhiên Sương Vũ còn chưa chết, chẳng qua là quá suy yếu. Nàng gian nan mở mắt ra: “Ngươi… Xin lỗi, ta…”
Thực ra mọi người ở đây đều muốn nói câu này với Lục Thần. Thanh máu của tầm xa đều không cao, nếu vừa rồi mọi người đều nằm trong phạm vi Lôi Trì thì e rằng kết quả sẽ là toàn quân bị diệt. Lúc nãy người mới này đã lên tiếng cảnh báo, nhưng không ai trong số họ tin tưởng. Rõ ràng hắn đã cứu họ, kết quả họ còn dùng kỹ năng đánh người ta…
Lục Thần mỉm cười: “Không có gì. Chăm sóc Tiểu Mẫn giúp ta, ta đi giúp Sơn ca.”
Tầm xa đều rời khỏi phạm vi công kích, có thể nghĩ áp lực của tiểu đội cận chiến sẽ lớn cỡ nào, huống chi lực lượng của kẻ địch còn không chỉ như bề ngoài. Việc này không nên chậm trễ, Lục Thần mở Ác Ma Chi Dực, dùng Tam Trọng Môn xuyên qua Lôi Trì, lơ lửng trong không trung. Hắn nhìn thấy hai khôi lỗi của Mị Nương đã gục xuống vì không có người thao túng. Lực Bạt Sơn, Băng Hùng và Hầu ca, Huyền Vũ đều đã rơi vào tuyệt cảnh.
Trận chiến của cận chiến càng ghê người. Vừa mới mất trị liệu một khoảng thời gian ngắn mà ba người một thú đã toàn thân đẫm máu. Chân phải của Băng Hùng bị trọng thương, khó có thể hành động, bị mấy con dã thú xé rách, hắn ta chỉ có thể ra sức phản kháng.
Thân pháp của Cát Hầu rất linh hoạt, nhưng cũng bị hàng sau của đối phương hạn chế. Sau một lần sơ suất, hắn bị đối phương công kích mấy lần, HP giảm vùn vụt.
Tình huống của Lực Bạt Sơn là nguy hiểm nhất. Hắn ta đang chống lại đội trưởng dân binh và một bầy Tuyết Lang, mặc dù HP giảm xuống không nhiều, nhưng tần suất rất nhanh.
“A! Các ngươi mau chạy đi!” Lực Bạt Sơn hét lên: “Không thì chúng ta sẽ chết hết!”
“Đối phương có cường giả! Không chặn lại được! Kêu đám người Tam Thánh chạy đi, nhanh lên!” Lực Bạt Sơn phát động Quần Thể Trào Phúng.
“Đội trưởng!” Đôi mắt Cát Hầu đỏ ngầu, một chiêu Đâm Lén đâm về phía Tuyết Viên: “Nếu đi thì phải đi cùng nhau!”
Băng Hùng tiếp tục phát động kỹ năng tăng phòng ngự phạm vi lớn: “Chiến Phật Thánh Giáp! Sống thì sống cả đám, chết thì chết cả lũ!”
“Muốn trốn hả? Nằm mơ! Hôm nay các ngươi đều không thể trốn thoát!” Tuyết Viên rít gào.
Lục Thần hơi híp mắt lại, lần này coi như hắn vận khí không tệ, gặp được đội ngũ của Lực Bạt Sơn.
Tuy rằng nhỏ yếu, thế nhưng vẫn tốt hơn những thế lực lớn mà hục hặc với nhau nhiều.
Khi ba người một thú sắp bị vây công, Lực Bạt Sơn đột nhiên phát hiện có người tăng máu cho mình!
Hắn ta nhìn lại, tường đá lúc này vẫn đang dày đặc lôi vân, toàn là lôi điện.
Nhưng ngay sau đó, hắn ta thấy một lượng lớn điểm đen không thể nắm giữ quỹ tích, lóe lên lần thứ hai từ trên không trung.
Xoát xoát xoát xoát, một lượng lớn mũi tên màu đen lập tức bao trùm chiến trường.
-13 vạn (gấp đôi bạo kích), -12 vạn (gấp đôi bạo kích), -19 vạn (gấp ba bạo kích), -26 vạn (gấp bốn bạo kích)...
Trong nháy mắt này, vũ tiễn bao trùm toàn bộ chiến trường, thế nhưng tiểu đội Lực Bạt Sơn lại không bị thương tổn một chút nào.
Yêu tộc xung quanh hứng chịu một lượng sát thương khủng bố, cột máu nhanh chóng giảm xuống, hơn nữa một lượng lớn yêu thú trong đó còn bị đóng băng!
Đợt "Siêu Việt Xạ Kích" này của Lục Thần cũng không đánh ra toàn bộ sát thương. Bởi vì hắn biết, ở sau lưng đám yêu tộc này còn ẩn dấu một người.
Một khi bản thân đánh ra full sát thương, tên kia sẽ không dám xuất hiện. Giữ lại tai họa như thế, hắn ngủ cũng không được ngon.
Cơ chế logout ở Tam Trọng Thiên đã thay đổi, người chơi logout nhân vật không logout! Lục Thần không thể không cẩn thận hơn.
"Hàn Băng Tiễn!" Lực Bạt Sơn rất quen thuộc kỹ năng của đội viên mình. Đây là kỹ năng của Sương Vũ, Thanh Hà cung tiễn thường có thể đánh ra hiệu quả đóng băng.
"Là, là tiểu tử Trung Quốc kia!" Cát Hầu nhìn thấy thân ảnh giữa không trung kia, ở bên cạnh hắn còn có một lục y nữ tử.
Mặc dù công kích của Lục Thần không cao, thế nhưng tốc độ bắn cực nhanh. Sau khi bị trúng một lượng lớn mũi tên, yêu tộc xung quanh gần như bị đóng băng toàn bộ!
Lục Thần khẽ nhíu mày: "Tên kia còn không ra sao?"
Sự chú ý của hắn vẫn nằm trên người tên nhân loại phát động lôi trì kia.
Đáng tiếc, xung quanh không có động tĩnh nào!
"Chết tiệt, còn hèn mọn hơn cả lão tử!" Lục Thần cắn răng, đẳng cấp của Tiểu Lục vẫn còn quá thấp, mặc dù hiệu quả tăng máu khá tốt, nhưng tiểu đội cận chiến vẫn vô cùng nguy hiểm.
"Không được, phải tiếp tục giữ thực lực, không giải quyết cái tên đang lẩn trốn kia, hậu hoạn sẽ là vô cùng!"
Nghĩ tới đây, Lục Thần hô to với tiểu đội cận chiến: "Sơn ca, Hầu ca, Hùng ca, nhanh lui đi!"
Ba người cũng biết cứ tiếp tục như vậy thì khó có thể giành được thắng lợi. Bọn họ tranh thủ khoảng thời gian mà Lục Thần lôi kéo được, mang theo Lưu Kim Huyền Vũ và hai khôi lỗi nhanh chóng rút lui khỏi đó...
...
Buổi tối, tiểu đội 12 người của Lực Bạt Sơn, cộng thêm hai thú năm khôi lỗi, đã chạy trốn được mấy giờ, tiến sâu vào trong núi.
Ở sâu trong núi, tiểu đội trốn vào trong một sơn động, phá hỏng cửa động, tạm thời dừng lại nghỉ ngơi.
Mọi người ngồi quanh đống lửa, ánh lửa chập chờn. Ánh lửa chiếu trên khuôn mặt mỗi người, khiến cho mọi người trông có vẻ càng thêm uể oải và mất mát.
Tuy bọn họ đã trốn thoát, nhưng bọn họ cũng mất đi cứ điểm.
"Ai..." Lực Bạt Sơn thở dài một hơi, sau đó xoa vết thương.
"Sơn ca, vết thương trên người ngươi quá nặng, ở chỗ ta còn có một chút Tái Sinh Đan." Mị Nương đưa tới ba viên đan dược, cho Lực Bạt Sơn một viên, Cát Hầu và Băng Hùng mỗi người một viên.
Đám người Lực Bạt Sơn đang bị thương về nhục thân, không phải cứ tăng máu là có thể khôi phục mà phải dựa vào đan dược.