Editor: Linh Tống
Lực Bạt Sơn nhìn về phía Mị Nương và mọi người, có thể những người khác trước đó cũng đã từng cho bọn họ đan dược: "Những thứ này đều là do các ngươi dùng quân công đổi được, chúng ta..."
"Nói cái gì vậy, mọi người đều ngồi trên một chiếc thuyền, nếu không có các ngươi thì chúng ta cũng không sống nổi."
"Đúng vậy, nhanh ăn đi! Nghỉ ngơi cho tốt, không còn cứ điểm, sau này chúng ta có khả năng sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Mọi người phải giữ trạng thái thật tốt."
Lục Thần thấy tình huống này, nhờ đó hiểu rõ được tình hình tài vụ của tiểu đội. Xem ra tiểu đội này đã hết đạn và hết lương thực.
"Không ngờ trong đội ngũ của bọn chúng còn có cao thủ như vậy, trực tiếp đánh ra một đòn Lôi Trì xé rách phòng ngự trận của chúng ta." Tam Thánh thở dài một hơi: "Ai, chúng ta cũng đã cố hết sức."
Nhắc tới trận chiến vào ban ngày, Sương Vũ nhìn về phía Lục Thần: "Vô Danh, lần này may mà có ngươi, nếu không phải nhờ ngươi, chúng ta chắc chắn phải chết ở đó rồi."
Lục Thần mỉm cười: "Đều là người trong tiểu đội, nói cám ơn với không cám ơn làm gì."
"Đúng rồi, tiểu tử Trung Quốc, sao ngươi biết có người công kích phòng ngự trận?" Đại Hồ Tử đột nhiên hỏi.
Lục Thần gọi ra Hắc Ám Chư Thần Chi Nhãn, một con mắt lơ lửng bên cạnh vai phải của Lục Thần.
"Chư Thần Chi Nhãn? Không đúng, là, Hắc Ám Chư Thần Chi Nhãn? Mẹ nó, sao ngươi xoát được nó vậy, có người nói thứ này gần như không thể nào nhặt được."
Mặc dù là pháp bảo Nhất Trọng Thiên, thế nhưng Hắc Ám Chư Thần Chi Nhãn thật sự rất cường hãn. Lúc ở Nhất Trọng Thiên, độ khó khi chế tác nó chỉ có thể dùng từ nghịch thiên để hình dung.
"Vô, Vô Danh huynh đệ, trước đó chúng ta còn công kích ngươi, thật sự xin lỗi." Thanh Hà ngượng ngùng nói.
"Không có việc gì, phản ứng của các ngươi rất bình thường, có thể hiểu được."
Đến lúc này đám người Lực Bạt Sơn mới biết chuyện Lục Thần cứu mọi người. Lại nói, Lục Thần không chỉ cứu nhóm tầm xa, hắn còn cứu được cả tiểu đội.
Hắn ta vỗ vai Lục Thần, khen ngợi gật đầu với hắn: "Vô Danh lão đệ, ta cũng không nói cảm tạ, nói chung, làm tốt lắm!"
Cát Hầu vừa cười vừa nói: "Ai nha, thật không ngờ, lần này chúng ta có thể còn sống sót lại là nhờ vào một người mới. Tuy sát thương của Vô Danh lão đệ không cao lắm, nhưng lại có thể gặp nguy không loạn. Điểm này đã mạnh hơn phần lớn người mới tới Tam Trọng Thiên rồi, lần này chúng ta đã nhặt được bảo vật."
"Lại nói các ngươi có thể không tin, ta đã tận mắt thấy nhìn Vô Danh lão đệ đã đạp lên cái mông của Truy Vân một cái." Tuyệt Mệnh cũng hết chuyện để nói.
"Mẹ nó? Thật hay giả?" Cát Hầu vừa nghe, lập tức phát hiện đây là một câu chuyện thú vị: "Dám đạp cái mông của Truy Vân? Tiểu tử, không tồi!"
Truy Vân tồi sầm mặt lại, một người anh tuấn lạnh lẽo cô quạnh như hắn ta lại bị người ta một cước đạp bay... Nín nhịn nửa ngày, cuối cùng Truy Vân đã nói: "Khụ khụ, ai cũng không được nói chuyện này ra ngoài, nếu không... Ta giết!"
"Ha ha ha, vừa nghĩ tới cảnh Truy Vân bị người ta đạp mông, ta lại không nhịn được cười."
"Ai, lúc đó đang chặn quái, lại bỏ lỡ cảnh tượng hiếm có, đáng tiếc đáng tiếc..." Băng Hùng cũng hùa vào góp vui.
"Này, các ngươi được lắm! Còn ngươi nữa, Vô Danh, lần sau ngươi còn dám đạp... Còn dám làm như vậy, ta sẽ đâm ngươi thành cái sàng!"
Sau khi trốn này, mọi người vốn đang rất ngột ngạt, trò chuyện một chút, bầu không khí đột nhiên khá hơn.
Lục Thần đột nhiên hơi thích loại cảm giác này. Một đám người bị dí trối chết, nhưng vẫn có thể đùa giỡn một chút, vui vẻ hòa thuận.
Thật ra những người này đều rất mạnh mẽ, đối với một người chưa từng có "đồng đội" đúng nghĩa như hắn, thật vất vả mới được cảm nhận lại sinh hoạt đoàn đội.
Đêm đã khuya, mọi người cũng cần nghỉ ngơi. Mọi người đều đã rất mệt mỏi, vì vậy bọn họ giao nhiệm vụ cho người có tinh thần tốt nhất là Lục Thần gác đêm.
Một mình bước ra khỏi động, Lục Thần nhìn qua rừng rậm đen nhánh trước mắt, cả người chợt đờ ra.
Đây là Tam Trọng Thiên sao, thật là cmn, vừa tới Tam Trọng Thiên ngày đầu tiên đã bị ép ngủ ngoài trời.
Chỗ của bọn họ nằm trong lãnh địa nhân tộc, bọn họ cần chạy tới cứ điểm nhân tộc tiếp theo. Một phần vạn lãnh địa của nhân tộc đã lớn như vậy, vậy rốt cuộc bản đồ Tam Trọng Thiên sẽ khủng bố tới mức nào?
Điều này đã vượt ra khỏi khái niệm "bản đồ trò chơi".
"Muốn đi xoát quái ở Tam Trọng Thiên, hình như có hơi khó." Lục Thần cảm khái một câu.
Trời tối người yên, trên thực tế tiểu đội Lực Bạt Sơn đã từng trải qua mấy lần đại chiến, lần chạy trối chết này lại có thể để bọn họ nghỉ ngơi thật tốt.
Lục Thần ngơ ngác nhìn bóng đêm, không ngờ lại có một bóng dáng lặng yên đi ra từ phía sau.
"Vô Danh, gác đêm rất buồn chán đúng không."
Lục Thần quay đầu nhìn lại, người tới là Sương Vũ. Nàng dịch bước đi tới bên người Lục Thần, khẽ vuốt làn váy ngồi ở bên cạnh Lục Thần.
"Ngươi còn chưa đi nghỉ sao? Hôm nay ngươi cũng đã bị thương rất nặng."
"Ừm, thật sự rất nghiêm trọng... Mấy ngày nay, có thể ta sẽ không tham gia chiến đấu."
Lục Thần mỉm cười, "Yên tâm đi, không có việc gì."
Sương Vũ cười nhìn Lục Thần một chút: "Có điều ta có thể cho ngươi thêm Hàn Băng Tiễn."
Lục Thần mỉm cười.
"Ai, ngươi có nhớ đồng đội ở Nhị Trọng Thiên của ngươi hay không?"
Lục Thần suy nghĩ một chút, từ trước tới giờ hình như bản thân chưa từng có đồng đội... Điềm duy nhất có hơi bận tâm là đám bằng hữu Cuồng Lãng kia, "Ừm, cũng có chút. Dù sao ta cũng chỉ mới đến một ngày, lâu lâu mới cảm thấy không yên lòng bọn họ."
"Ngươi là đoàn trưởng sao?"
"Có thể coi là vậy đi, ta là hội trưởng, nhưng lại là một chưởng quầy thích vung tay."
Sương Vũ che mặt cười: "Hì hì, thật ra ta lại cảm thấy ngươi rất có trách nhiệm. Ngươi không bỏ lại bất kỳ ai trong Lôi Trì, dù cho ngươi thật ra cũng không quá thân với chúng ta, hơn nữa còn bị chúng ta công kích nữa."
Lục Thần lắc đầu: "Khắp nơi trong Cửu Thiên đều là cạnh tranh, ngày đầu ở chung, tất nhiên là sẽ đề phòng người khác."
"Ai..." Sương Vũ thở dài một hơi: "Nhân loại tự xưng thông minh, thật ra lại là kẻ ngu nhất. Đấu tới đấu lui, cuối cùng mới phát hiện ở trong mắt dị tộc, chúng ta không là cái đinh gì hết."