Editor: Linh Tống
Lục Thần nhìn Sương Vũ một chút, kiến thức của nữ tử này thật sự không phải nữ tử bình thường có thể so sánh được.
"Đúng rồi, Sương Vũ, lúc ta ở Nhị Trọng Thiên có nghe nói tới ngũ đại thế lực gì đó, ngươi có biết đó là gì không?"
"Ngươi không biết sao? Ngươi đã vượt qua Nhị Trọng Thiên, vậy mà không biết những chuyện này sao?"
Lục Thần lắc đầu.
Sương Vũ suy nghĩ một chút, kiên trì giải thích: "Ngũ đại thế lực theo thứ tự là Mộc Phủ Thế Gia, Bắc Tuyết Thế Gia, Trấn Quốc Quân, Kim Quang Tự và Vãng Sinh Điện."
Lục Thần chớp con mắt, nói như vậy, có lẽ hắn có chút quan hệ với hai trong số ngũ đại thế lực.
Mộc Phủ thì không cần nói, trong lúc Lục Thần và Cửu Nhi tiếp xúc, hắn cũng dần biết rằng Mộc Phủ không phải là một tổ chức bình thường. Trấn Quốc Quân... Không biết Trấn Quốc Yên Nhiên có phải là người của bọn họ hay không.
"Luyện Tâm viện thì sao? Không phải Luyện Tâm viện cũng rất mạnh hay sao?"
"Luyện Tâm viện không phải thế lực của loài người chúng ta, ngươi đã tiến vào Luyện Tâm viện ở Nhị Trọng Thiên đúng không! Thật ra Luyện Tâm viện phân bố ở hầu hết các thế giới, từ Nhị Trọng Thiên đến Thiên Vực càng cao hơn sau này, nghe đồn đều có sự phân bố của nó." Sương Vũ nói rằng: "Thật ra, càng đến Thiên Vực cao cấp hơn, sẽ càng phát hiện bên trong Cửu Thiên có rất nhiều bí mật vượt quá sức tưởng tượng."
"Ngũ đại thế lực là thế lực nhân loại mạnh mẽ nhất mà ta biết hiện nay. Thế nhưng ta cũng không chắc chắn liệu ở nơi này còn thế lực nào khác hay không."
Lục Thần gật đầu, hắn cũng cảm thấy vậy.
Có điều bất kể nói thế nào, Lục Thần cũng đã hiểu rõ Tam Trọng Thiên hơn một chút.
Sương Vũ nói chuyện với Lục Thần một lúc, Lục Thần thấy nàng quá mệt mỏi, liền để cho nàng đi về trước.
"Ngươi logout nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Sương Vũ mỉm cười với Lục Thần , "Đúng rồi, còn một việc phải nhắc nhở ngươi. Ta ở đội ngũ của Sơn ca được một khoảng thời gian rồi, người trong tiểu đội chúng ta đều đáng tin, thế nhưng nếu như gặp phải người xa lạ, cho dù là đồng loại thì cũng đừng quá tin."
"Logout nghỉ ngơi ít bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao nghỉ ngơi ở trong game cũng không khác gì ở ngoài cả."
Lục Thần gật đầu, hắn hiểu rất rõ bản tính loài người, không thể không đề phòng những việc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bỏ đá xuống giếng này được.
...
Rạng sáng ngày thứ hai, tảng đá lớn sau lưng Lục Thần đã bị người nào đó nhẹ nhàng dời đi, đám người Lực Bạt Sơn thoải mái đi ra khỏi trong sơn động.
"Này, Vô Danh, đi thôi!"
Lục Thần gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua rừng cây bạt ngàn bên kia.
Vị cao thủ ẩn núp kia thật sự không đuổi theo?
Dưới sự hướng dẫn của Lực Bạt Sơn, tiểu đội băng qua rừng. Hình như phía sau không có truy binh, nơi đây lại là địa bàn của loài người, cuối cùng các thành viên trong tiểu đội đã thả lỏng được một hơi.
"Đội trưởng, có còn xa lắm hay không?"
"Không xa, lãnh địa của tiểu đội Thư Sinh ở phía trước, lại đi mấy tiếng nữa là đến."
"Dạo này hắn thế nào?"
Lực Bạt Sơn lắc đầu: "Chỗ của hắn chắc chắn an toàn hơn chúng ta nhiều. Trong những thôn xóm ở vòng ngoài, chỗ của hắn có thể được xem là nơi phát triển tốt nhất. Lần trước hắn nói với ta dưới tay hắn đã có hai mươi, ba mươi người, hai đạo phòng ngự trận, an toàn cực kỳ."
Cát Hầu cau mày nói: "Vậy chúng ta lần này đi qua, có khi nào sẽ bị hắn hợp nhất hay không! Rất nhiều tiểu đội phân phối quân công có... Không công bằng."
Lực Bạt Sơn lắc đầu: "Yên tâm đi, ta sẽ không để cho hắn hợp nhất chúng ta. Dù sao ta cũng quen biết hắn lâu như vậy. Ta sẽ dẫn bọn ngươi đi lăn lộn kiếm vài điểm quân công, xem thử có thể đoạt lại cứ điểm của chúng ta hay không, hoặc là xây dựng một cái khác cũng được."
Lực Bạt Sơn cam đoan như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy yên tâm.
Hơn một giờ sau, mọi người thật sự nhìn thấy phía trước không xa có một tòa thôn trang xây dựng dọc theo sườn núi. Không nhìn thấy được phần trong của thôn trang, thế nhưng tường vây vòng ngoài cũng đã chính quy hơn đống loạn thạch của nhà bọn họ nhiều.
Tường vây hoàn toàn bao vây lấy vùng giữa sườn núi, cao hơn ba mươi mét, thoạt nhìn giống như một bức tường thành cỡ lớn.
Thôn xóm bị phá cũng không sao, nhưng tường thành thì chắc chắn phải kiên cố!
Khi mọi người đang định đi tới thôn xóm phía trước, Lục Thần đột nhiên cảm nhận được gì đó, khẽ quát một tiếng: "Chờ đã! Tạm thời đừng di chuyển!"
Trải qua sự kiện Lôi Trì lần trước, hiện tại lời nói của Lục Thần ít nhiều có chút phân lượng.
Lực Bạt Sơn kinh ngạc nhìn về phía Lục Thần: "Vô Danh, làm sao vậy?"
Hai hàng lông mày của Lục Thần nhíu chặt lại, hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm tường vây phía trước: "Có điểm không đúng! Các ngươi nhìn tường thành xem, có phân nửa số gạch có màu sắc không quá giống nhau, hình như là mới được xây lại."
Tam Thánh nói rằng: "Chuyện này rất bình thường, tuy rằng tường thành nằm trong phòng ngự trận, thế nhưng khi gặp phải công kích thì cũng sẽ có hư hao. Chúng ta cũng thường hay tu bổ tường thành lắm."
Lục Thần lắc đầu: "Các ngươi nhìn hình dạng của lớp gạch mới này một chút."
Mọi người quay đầu nhìn lại, với khoảng cách xa như vậy, kỳ thực rất khó quan sát, chỉ khi tinh tế kiểm tra thì mới có thể thấy rõ.
Sau khi quan sát một lát, Tam Thánh trợn tròn hai mắt, quay đầu nói với Lục Thần: "Phạm vi và hình dạng này... Lôi Trì trận?!"
Lục Thần gật đầu: "Phạm vi sát thương của Lôi Trì thường là hình bầu dục, chiều dài khoảng chừng 200m. Lớp gạch mới trên tường thành kia trùng khớp với phạm vi này!"
Lục Thần thị lực hơn người, cộng thêm việc hắn tự xuyên qua phạm vi Lôi Trì, hơn nữa điểm mấu chốt nhất là Hắc Ám Chi Nhãn của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng phạm vi sát thương của kỹ năng, cho nên Lục Thần càng thêm quen thuộc kỹ năng này.
Lục Thần liếc mắt là có thể nhận ra màu sắc nhợt nhạt của tường thành mới, lại so với kỹ năng, hắn rất nhanh phát hiện ra điểm kỳ quặc trong đó.
"Ôi! Nói một cách khác, nơi đây cũng đã bị cao thủ ẩn núp kia công kích sao?" Lực Bạt Sơn lập tức hoảng sợ nói.