Editor: Linh Tống
Chấn động càng ngày càng mãnh liệt, dường như có con quái vật lớn gì đó đang đến gần.
Cảm nhận được điểm này, sắc mặt của rất nhiều người lập tức trở nên ngưng trọng.
"Đây, đây là... Bọn họ tới! Bọn họ tới!"
Phương xa truyền đến một tràng tiếng cười điên cuồng: "Ha ha ha ha, thật sự ngu xuẩn! Tự mình tụ tập với nhau, đây là sợ chúng ta không thể nào một lưới bắt hết sao?"
Một con cự thú đẩy ra đại thụ xung quanh, để lộ ra nụ cười dữ tợn.
Đây là một con cự viên, bộ lông của nó có màu xanh lam hiếm thấy, phần trên mọc ra hai cái đầu, cao khoảng năm mươi, sáu mươi mét.
Một đội quân yêu thú kinh khủng theo sát phía sau lưng nó, chủ yếu là Cự Viên và Tuyết Lang, ai nấy đều vô cùng khổng lồ, thật sự giống như một đại quân toàn là Boss vậy.
"Nhân loại các ngươi thật là nhỏ bé biết bao! Chỉ bằng vào các ngươi mà cũng muốn chia một chén súp ở Tam Trọng Thiên với chúng ta sao? Các ngươi xứng sao."
Lực Bạt Sơn căm tức nhìn Lôi Minh Cự Viên: "Hỗn đản, ngươi chính là kẻ đả thương Sương Vũ!"
"Ha ha ha, điều này thì có gì mà ngạc nhiên, tổn thương một nhân loại thì có là gì? Ở trong mắt ta, đúng ra nhân loại các ngươi không nên tiến vào Cửu Thiên mới phải!"
"Đã sớm biết các ngươi chắc chắn sẽ phản công giống như chó điên. Tốt, các ngươi đều ở chỗ này, vậy dù là ai cũng đừng hòng chạy thoát, chúng ta muốn xé nát nhục thân của các ngươi ra!"
"Họa Kiếm, ngươi qua đây! Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành!"
Nếu những lời trước đó Lôi Minh Cự Viên chỉ khiến người ta cảm thấy sợ hãi và tuyệt vọng, vậy thì lời nói sau cùng của nó lại giống như một tảng đá lớn, nặng nề đập vào trong lòng mỗi người!
Họa Kiếm Thư Sinh, người khởi xướng lần hội họp này lại là kẻ phản bội!
"Không, không thể nào, đội trưởng hắn... Hắn không phải người như vậy!" Một gã đội viên trong đội ngũ Thư sinh ngây dại cả người.
"Không thể nào?" Lôi Minh Cự Viên nhếch môi, lộ ra hàm răng nhọn hoắt: "Vì quyền lợi, vì sống sót, đội trưởng của ngươi đã sớm quy phục chúng ta."
"Nhìn đi, nhìn nhân loại các ngươi nực cười biết bao. Bản thân đã là chủng tộc yếu nhất trong Tam Trọng Thiên, nội bộ còn ngươi lừa ta gạt như vậy, hắc hắc hắc, sinh vật như các ngươi nên sớm bị diệt vong!"
"Không, không thể nào!" Rất nhiều người không ngừng rống giận. Họa Kiếm Thư Sinh làm phản là đả kích lớn nhất đối với bọn họ.
Quần long vô thủ, quân tâm không còn sót lại chút gì, mọi người ở đây đều nghi ngờ bản thân. Chiến lực của đội ngũ vốn đã thấp, hiện tại lại càng thấp hơn, quân tâm và ý chí chiến đấu đã hoàn toàn biến mất!
"Họa Kiếm, ngươi tới nói cho bọn họ biết, để bọn họ hoàn toàn hết hy vọng!"
Họa Kiếm Thư Sinh đã đứng về phe yêu tộc. Hắn ta nhìn về phía đồng bào mình, đột nhiên cười ha hả: "Các ngươi đúng là ngu như heo. Nghĩ lại đãi ngộ của chúng ta đi. Những người được gọi là cường giả trốn ở khu vực an toàn nhất, còn chúng ta thì phải liều sống liều chết ở bên ngoài, trong khi quân công nhận được thì lại lác đa lác đác!"
"Ta ở Tam Trọng Thiên hai năm, hai năm mới lên tới đội trưởng, ta thậm chí còn không phải là quân chính quy!"
"Phải tới lúc nào, ta mới có cơ hội bước lên đỉnh cao, mới có cơ hội đi tầm bảo thám hiểm? Lúc nào mới có thể một lần nữa bước trên con đường nghịch thiên?!"
"Đúng vậy, là ta phản bội các ngươi, nhưng thế thì sao. Được làm vua thua làm giặc, ngày hôm nay tất cả các ngươi đều chết ở chỗ này. Không chỉ chết ở chỗ này, các người sẽ còn bị bắt làm tù binh, bị đánh về Nhị Trọng Thiên, sẽ không có ai biết được ta đã làm gì!"
"Ha ha ha ha, đợi đến khi ta đã chức cao vọng trọng, tất nhiên ta sẽ có cách khiến các ngươi câm miệng! Đây chính là quyền lực, đây chính là thực lực!"
"Đừng có vùng vẫy, đều chết hết đi!"
Bi thương dâng lên trong lòng, sau khi đoàn đội 230 người này,i nghe Họa Kiếm Thư Sinh nói ra tiếng lòng, mọi người đều... Tâm như tro tàn!
Bộ đội như vậy đã không còn bao nhiêu chiến lực cả.
Nhưng đúng vào lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.
"Không ngờ trong đám người có thể đi tới Tam Trọng Thiên, lại còn có người ngu xuẩn như vậy..." Một nam nhân mặc trang phục màu đỏ đi ra, một mình đứng trước mặt toàn bộ đại quân yêu tộc.
Hắn nhìn về phía Họa Kiếm Thư Sinh: "Chưa nghe qua câu nói này sao, không phải tộc ta ắt có dị tâm! Ngươi muốn nương tựa bọn họ? Ngươi cảm thấy mình sẽ có kết cục tốt sao?"
Lục Thần rút ra vũ khí cận chiến Nghịch Thủy Lân Văn Kiếm, khẽ nâng lên cằm nhìn về phía Lôi Minh Cự Viên.
"Cũng coi như ngươi mạng lớn, thật ra nếu ngươi sớm xuất hiện một chút, ta đã giải quyết ngươi từ lúc ở thôn xóm của chúng ta." Khóe miệng của Lục Thần hơi nhếch lên: "Không ngờ ngươi lại chủ động đưa tới cửa, ôi, súc sinh cũng chỉ là súc sinh, chỉ số IQ thật đáng thương."
"Ngày hôm nay, mấy tên yêu thú các ngươi, bất kỳ ai cũng đừng hòng chạy thoát!"
Rõ ràng đây là những gì Lôi Minh Cự Viên vừa nói, kết quả bị Lục Thần phục chế một cách hoàn mỹ...
Tam Sinh kinh ngạc nhìn về phía người kia, rồi lại nhìn nhìn phía sau, cuống quýt nói với đám người Truy Vân: "Này, vì sao không coi chừng người điên kia, hắn, hắn giả vờ anh hùng như vậy làm gì!"
Từ trước đến nay Lục Thần không thích nổi tiếng, nhưng lần này, nếu Lôi Minh Cự Viên ở sau màn đã xuất hiện, vậy thì hắn cũng phải ra tay thôi!
Tam Trọng Thiên, hắn phải đứng ở đỉnh phong thì mới có cơ hội trùng kích Thiên Vực cao hơn!
Sau lưng hắn là một đám người đã mất đi hy vọng và ý chí chiến đấu, bọn họ ngẩng đầu nhìn về phía thân ảnh kia, nhưng tâm tình lại không quá dao động.
"Còn đánh cái gì nữa? Không thắng được."
"Thắng thì sao? Cái gì mà cường giả siêu cấp, cái gì mà quát tháo phong vân, ở chỗ này, chúng ta chỉ là quân cờ bị ném bỏ."
"Dân binh? Hừ hừ, ta dựa vào bản thân đi từng bước tới ngày hôm nay, nhưng ngay cả quân chính quy cũng không phải, vậy thì còn phấn đấu cái gì nữa!"
Có thể chắc chắn những người ra đời ở vùng ngoại vi này gần như bọn họ đều không phải là người có bối cảnh gì. Nhất Nhị Trọng Thiên, bọn họ một đường sáng tạo kỳ tích, cuối cùng gia nhập đoàn đội đỉnh cấp.