Editor: Linh Tống
Nhưng khi đến Tam Trọng Thiên, tất cả những thứ bọn họ phải trả giá đều tan thành bọt nước.
"Anh hùng không hỏi xuất thân? Ha ha ha ha, cái này đúng là câu nói buồn cười nhất. Không có bối cảnh, nửa bước khó đi! Tiểu tử, cam chịu số phận đi, đừng cố giãy giụa, tất cả đều là do ông trời chú định."
Điều đáng sợ của việc quân tâm dao động nằm ở chỗ là nó có thể lan truyền! Lúc này Lục Thần đang tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng đám người sau lưng hắn lại đang giội nước lạnh lên đầu hắn...
Trong một khoảnh khắc, Lục Thần có loại cảm giác hư chỉ có một mình mình chiến đấu.
Hắn có hơi tức giận, quát lớn với mọi người sau lưng: "Đều câm miệng cho lão tử!"
"Trước đây các ngươi đều là cường giả, bây giờ nhìn các ngươi xem, có còn dáng vẻ nào của một cường giả hay không? Tên Họa Kiếm phản bội kia làm cho các ngươi không gượng dậy nổi nữa sao? Không có hắn thì các ngươi sẽ không biết đánh nhau sao? Tất cả các ngươi đều dựa vào người khác nên mới tới được Tam Trọng Thiên sao?"
Lục Thần phẫn nộ nhìn về phía mọi người. Nếu nói đến bối cảnh, vậy thì hắn đến từ Trái Đất, chẳng những không có bất kỳ bối cảnh gì mà còn phải từng bước đi lên từ tầng chót nhất.
Đoạn đường này, Lục Thần chỉ dựa vào bản thân!
"Tất cả đều là ông trời chú định? Thật xin lỗi, ta chỉ muốn nói cho đám phế vật các ngươi biết, mạng của lão tử do lão tử quyết!"
"Cửu Thiên khó như lên trời? Lão tử càng muốn nhìn xem phía trên Cửu Thiên rốt cuộc là cái gì!"
"Nếu có người ngăn cản ta, ta sẽ giết người đó! Nếu Thần Ma ngăn cản ta, ta sẽ giết Thần Ma! Nếu trời muốn ngăn cản ta, vậy ta sẽ chọc thủng trời!"
"Không dám ra tay thì cút đi hết cho lão tử, đừng đứng ở đây làm vướng chân vướng tay!"
Lần này Lục Thần đã thật sự nổi giận, vào thời cổ đại, nhiễu loạn quân tâm thì phải xử theo quân pháp, việc này tuyệt đối không phải không có lý. Những người này không dám ra tay thì thôi, cứ đứng đó bô lô ba la, tất nhiên Lục Thần không cần nói những lời hay ý đẹp với bọn họ.
"Cút!" Lục Thần gầm lên một tiếng.
Những người này đã sớm không còn ý chí chiến đấu, lúc này Lục Thần bảo bọn họ cút, cũng là cho bọn họ một đường sinh cơ, vì vậy rất nhiều người xoay người bỏ chạy.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hội nghị hơn hai trăm người đã đi gần hết, chỉ còn lác đác mấy người ở lại.
Lục Thần lắc đầu, có thể bọn họ đã ở chỗ này quá lâu, không phải hai ba câu nói là có thể mắng tỉnh được.
Đi thì đi! Dù sao hắn cũng một mình quen rồi...
Nhưng vào lúc này, Lục Thần phát hiện có người đang đi về phía hắn.
Quay đầu nhìn lại, Lục Thần không nhịn được bật cười.
11 thân ảnh quen thuộc với vẻ mặt không tình nguyện đã đi tới.
Đối mặt với cường địch không cách nào chiến thắng, bọn họ lựa chọn ở lại.
Lực Bạt Sơn đứng ở trước nhất, hắn ta nhìn chằm chằm đại quân yêu thú trước mặt, hai tay nắm chặt lấy đại thiết chùy.
Dường như Lực Bạt Sơnhơi bất đắc dĩ, lại có hơi tự giễu cười rộ lên: "ĐKM, Vô Danh, ngươi nói xem ngươi giả vờ anh hùng làm gì? Ta còn định dẫn người của chúng ta nhân lúc hỗn loạn mà chạy, giờ thì hay rồi, chắc phải chết chùm quá."
Tam Thánh vừa lắc đầu, vừa giơ tay lên buff thêm phòng ngự cho mọi người: "Vô Danh, trước đây ta còn cảm thấy ngươi là một người đặc biệt thông minh, bây giờ ta muốn nhìn nhận lại về con người ngươi một chút. Ây dà, đúng là ngu quá ngu, bản thân muốn đánh thì đánh đi, sao còn mắng mỏ cho những người khác bỏ đi? Ngươi muốn một mình đấu với đại quân yêu thú sao?"
Truy Vân đờ mặt ra, bắt kiếm chỉ, ba cây phi kiếm lơ lửng bên cạnh hắn ta: "Đã nói hắn là một kẻ ngu từ sớm, các ngươi lại không tin, sự thật chứng minh tầm mắt của ta vẫn rất chuẩn."
"Lần này có thể chúng ta sẽ chết khá thảm... Không biết có đau lắm hay không."
"Này, không phải chỉ là trở về Nhất Trọng Thiên thôi sao, chẳng lẽ nhìn người điên bị quần ẩu sao."
"Đúng lức trở về Nhất Trọng Thiên một lần để bắt thêm vài con bảo bảo."
Sương Vũ đứng bên cạnh nghiêng đầu nhìn Lục Thần: "Hả? Sao ngươi đổi sang dùng kiếm rồi? Cung của ngươi đâu? Ta cho ngươi thêm Hàn Băng Tiễn. Hiện tại đẳng cấp kỹ năng của ta không cao, chỉ có thể thêm trạng thái cho cung tiễn."
Lục Thần kinh ngạc nhìn đám người này ngoài miệng hùng hổ, thân thể lại chuẩn bị tốt cho một trận ác chiến.
Thật sự là vừa bực mình lại vừa buồn cười... Cũng hơi cảm động.
Đối với bọn họ, đây là một trận chiến không thể nào chiến thắng. Không khó nghe ra điều đó từ trong lời của bọn họ, thậm chí bọn họ đã chuẩn bị xong tinh thần để làm lại từ đầu.
Biết rõ là chết, nhưng bọn họ không bỏ lại Lục Thần.
Phải biết rằng, Lục Thần mới ở chung với bọn họ không đến hai ngày.
Mặc dù nhân loại ích kỷ, nhưng vẫn còn một nhóm người không giống như vậy, có thể đây chính là... Những kẻ ngốc trong truyền thuyết.
"Đám ngốc các ngươi!" Lục Thần lắc đầu nói.
"Chúng ta ngốc? Lời này mà ngươi cũng nói ra được sao? Trời ạ, ngươi đúng là không tự biết mình mà... Được rồi, vậy thì ngươi cũng là người điên."
"Kẻ ngốc và người điên? Ha ha ha ha, một đội vừa khéo."
Lục Thần hít sâu một hơi, nặng nề gật đầu: "Đúng vậy, một đội vừa khéo!"
Lực Bạt Sơn nỗ lực hít thở chậm lại: "Các huynh đệ tỷ muội, có khả năng đây là trận chiến cuối cùng mà chúng ta đánh chung với nhau. Nếu còn cơ hội gặp lại, ta hy vọng các ngươi còn nhớ tên đội trưởng vô dụng như ta."
"Không biết có gặp lại được không, trở lại Nhất Trọng Thiên thì sẽ bị thiên phạt, có thể làm người bình thường cũng đã không tệ rồi. Huống hồ dù cho lại vọt tới Tam Trọng Thiên, trong trăm tỷ nhân loại, chúng ta muốn tập trung lại một chỗ, đó là chuyện gần như không có khả năng. Nhưng nếu có thể gặp lại ngươi, vậy thì ta chỉ muốn nói một câu, Lực Bạt Sơn, ngươi thật sự rất vô dụng! Mấy tên đội trưởng khác đều độc chiếm phần lớn quân công, nhưng ngươi luôn chọn phần nhỏ, nếu ta là ngươi, ta đã sớm là Trung đội trưởng."
"Ta đồng ý điểm này!"
"Đừng có nói nhảm nữa, trận chiến cuối cùng rồi, lấy ra bản lĩnh giữ nhà của các ngươi đi! Sau trận chiến này, mỗi người một nơi!" Đại Hồ Tử đã nhắm chuẩn đối thủ.