Editor: Linh Tống
Lục Thần thật vất vả nuốt xuống mấy viên Tái Sinh Đan: "Đây không phải là ta biến ra, là Tiểu Lục luyện chế ra."
"A!" Mọi người khiếp sợ nhìn về phía Tiểu Lục.
Lục Y Y mỉm cười: "Ta cũng không có chuyện gì, lần trước lão đại mua cho ta nhiều tài liệu như vậy, ta liền luyện đan mỗi ngày, kết quả không nhét được vào balo nữa."
"Má... Không nhét được vào balo nữa..." Băng Hùng ngây dại cả người: "Đại tỷ, ngươi đã luyện chế bao nhiêu viên vậy?"
"1200 viên, còn có một lô sắp sửa thành đan, thật sự không nhét được."
Băng Hùng cảm thấy mình không nên hỏi vấn đề vừa rồi.
Bọn họ cũng có mấy viên Tái Sinh Đan, chúng đều được đặt ở vị trí an toàn nhất trong balo, không đến thời khắc mấu chốt thì không nỡ dùng. Kết quả Lục Y Y luyện chế mấy ngày được hơn một ngàn viên, đây chính là sự chênh lệch!
Càng tức người hơn nữa chính là balo không nhét được, ngươi cũng không cần buộc người điên ăn ở đây như vậy phát điên chứ.
Thương thế của người điên rất nghiêm trọng, nhưng ăn như vậy, người có chắc là sẽ không chết no hay không!
"Có thể ăn nhiều Tái Sinh Đan như vậy... Người điên lão đệ, không nói việc khác, chỉ cần chuyện này được truyền ra thôi, tên của ngươi chắc chắn sẽ được khắc lên bia đá, mỗi ngày sẽ bị người ta quất mấy chục lần..." Cát Hầu hung hăng lắc đầu, tên này chỉ sợ là người phung phí của trời nhất mà hắn ta từng gặp qua. Nếu không phải mọi người tương đối thân, hắn ta cũng đã không nhịn được mà ra tay.
"Tiểu Lục, tỷ lệ thành đan của ngươi là bao nhiêu?" Tuyệt Tình đột nhiên hỏi.
"Phẩm cấp của Tái Sinh Đan khá thấp, cho nên tỷ lệ thành đan của ta là 83%."
"83%! Không thể nào, người ta nói tỷ lệ thành đan của Tái Sinh Đan tối đa chỉ khoảng chừng 30% mà thôi!"
Lục Y Y mỉm cười, tỷ lệ thành đan và thiên phú luyện dược có liên quan với nhau. Đương nhiên, cũng có liên quan với dược đỉnh, trùng hợp ở chỗ, nàng mạnh hơn người khác ở cả hai điểm này nhiều lắm.
"Tuyệt Tình, bây giờ không phải là thời điểm nói chuyện này, người điên, thương thế của ngươi bây giờ thế nào?"
"Còn 25% thương tích."
Tuyệt Mệnh gật đầu: "Cũng chỉ có thể khôi phục lại cỡ đó thôi, người điên, cánh tay phải của ngươi là tổn thương vĩnh cửu, ăn nhiều Tái Sinh Đan hơn nữa cũng không có tác dụng."
Lục Thần gật đầu, quả thực dù cho có ăn thêm Tái Sinh Đan đi nữa thì cũng không thế giảm bớt tỷ lệ thương tích.
Nếu không giảm xuống, vậy thì không cần ăn.
Lục Thần giao Tái Sinh Đan còn thừa lại cho Lực Bạt Sơn, "Sơn ca, ngươi chia những đan dược này chỗ mỗi người một ít đi, tạm thời ta không dùng được."
"Người điên..."
Lục Thần mỉm cười: "Trạng thái của ta bây giờ là trạng thái mạnh nhất mà ta có thể đạt được."
Lực Bạt Sơn gật đầu, cánh tay phải đã không còn, đây là thương tích vĩnh cửu, không phải chỉ ăn Tái Sinh Đan là có thể khôi phục.
"Tiểu Lục, trở về đi." Lục Thần thu hồi Lục Y Y, vừa nghiêng đầu, bước vào tầng thứ chín của Thiên Trừng Tháp!
...
Mới vừa tiến vào tầng thứ chín của Thiên Trừng Tháp, Lục Thần kinh ngạc phát hiện, bản thân lại không chịu bất kỳ hiệu quả Thiên Phạt nào.
"Hửm?" Lục Thần cau mày, không dám có nửa điểm sơ suất, cẩn thận đi vào sâu bên trong.
Tầng này rất tối, chỉ phía trước mới có ánh lửa, cho nên Lục Thần quyết định đi tới nơi có ánh lửa.
Lại nói, mỗi lần Thiên Phạt ở mỗi tầng của Thiên Trừng Tháp tản đi, hắn đều có thể nhìn thấy nhà tù xung quanh với tiếng cầu cứu truyền ra từ bên trong. Thế nhưng xung quanh tầng thứ chín chỉ có tường với tường, bốn phía yên lặng đến đáng sợ.
Lục Thần ẩn thân, lợi dụng phân thân tiến về phía trước dò đường.
Khi hắn càng ngày càng tiến lại gần ánh lửa, Lục Thần chợt phát hiện ánh lửa phát ra từ trong một gian nhà, chả trách ánh lửa lại le lói như vậy.
"Như Ý phân thân! Tiểu Mẫn, ẩn thân cho ta!"
Đúng vào lúc này, trong phòng đột nhiên truyền ra một giọng nói.
"Đừng phân thân, tiểu gia hỏa, vào đi."
Thời gian qua đi gần một năm, nhưng khi Lục Thần nghe thấy giọng nói này, trái tim hắn vẫn đập nhanh hơn.
Giọng nói này... Là của Mộc Huyền lão đầu!
Lục Thần trực tiếp đi tới ngã rẽ.
Đây là một gian phòng không có cửa, trong phòng có một người đang ngồi, hắn ta đưa lưng về phía Lục Thần, vô tư vô lo rót cho mình một chén trà.
"Ăn nhiều Tái Sinh Đan như vậy, khát nước chứ? 50 điểm linh lực, hiện tại ngươi còn để ý không?"
Lục Thần cau mày: "Mộc Huyền!"
...
Lục Thần ngồi ở đối diện Mộc Huyền, Mộc Huyền đẩy một chén trà tới trước mặt hắn, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Thần, hắn ta bật cười ha hả: "Ngươi có rất nhiều nghi vấn đúng không?"
Lần này Lục Thần không uống nước trà tăng 50 điểm linh lực, gật đầu.
Mộc Huyền mỉm cười một cái, bản thân giơ lên chén trà nhấp một cái, trên đầu bay lên hàng chữ "+10 linh lực".
"Nghe nói ngươi và người trong núi từng đánh một lần, cảm thấy thế nào?"
Lục Thần nhớ lại một chút, nói rằng: "Hắn rất mạnh."
"Ngươi có thu hoạch gì trong trận chiến đó không?"
Lục Thần gật đầu: "Hắn cho ta biết, trên đời còn có nhân vật khủng bố như vậy."
Hình như Mộc Huyền rất hài lòng với đáp án của Lục Thần. Hắn gật đầu cười, nhưng lập tức thu lại nụ cười: "Điều ta muốn nói cho ngươi biết là, người trong núi cũng chỉ là Tán Tiên, ngươi có cảm thấy giật mình hay không?"
Lục Thần lắc đầu: "Không, ngươi đã sớm nói cho ta biết ngươi là Tán Tiên, ta với ngươi cũng có chênh lệch."
"Không sai, ngươi còn không phải là đối thủ của ta, cho nên hôm nay ngươi không qua được Thiên Trừng Tháp."
Lục Thần lập tức nhíu mày, "Ngươi là người thủ hộ tầng thứ chín?"
Mộc Huyền gật đầu nói: "Không sai, nghiêm phạt của Thiên Phạt đối với ta, chính là trông coi Thiên Trừng Tháp."
Lục Thần lập tức trợn tròn hai mắt: "Vậy, nếu ta muốn cứu ngươi thì ta phải đánh bại ngươi?"
Mộc Huyền cười nói: "Đúng là như vậy..."
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lục Thần, Mộc Huyền không nhịn được mà bật cười: "Ha ha ha, có thể gây khó dễ cho Cuồng Thần như thế, ta thật sự cảm thấy thành công."
Chân mày của Lục Thần nhanh chóng nhíu chặt lại: "Lão đầu, lúc này là lúc nào rồi mà ngươi còn cười được."
Mộc Huyền mỉm cười một cái: "Nếu ta dùng hết toàn lực, vậy ngươi sẽ chết, nếu ta không dùng hết toàn lực, vậy ta sẽ chết... Đây chính là một lựa chọn khó mà chọn được."