Editor: Linh Tống
"Thiên Trừng Tháp càng giống như sự trừng phạt với ngươi!"
Hiện tại Lục Thần có một cảm giác thất bại khó có thể hình dung được.
Đánh từ tầng một đến tầng tám của Thiên Trừng Tháp, hắn trải qua từng tầng đau khổ, cuối cùng đến được tầng chín, kết quả lại là như vậy, e rằng dù là ai thì cũng khó có thể chấp nhận được.
Nếu nói trước tám tầng là đối thủ càng ngày càng mạnh, vậy thì tầng thứ chín chính là không thể lựa chọn. Độ khó của tầng này không nằm ở chỗ đối thủ rất mạnh, mà nằm ở chỗ không cách nào lựa chọn!
Mộc Huyền nghiêm nghị nhìn Lục Thần: "Ta đã từng đã nghe ngươi nói, ngươi chán ghét lựa chọn, thế nhưng, quyền lợi quý báu nhất của một người là lựa chọn! Ban đầu giữa cứu ngươi hay không cứu ngươi, ta lựa chọn cứu ngươi, hôm nay thả ngươi hay không thả ngươi, ta vẫn có thể lựa chọn thả ngươi!"
"Mặc dù thiên ý có thể uy hiếp ta, nhưng lại không cách nào quyết định sự lựa chọn của ta."
Mộc Huyền đứng lên, khẽ thở dài một hơi: "Có biết vì sao trước đây ta biết rõ rằng Thiên Trừng Tháp sẽ để cho ta trấn thủ tầng thứ chín mà ta còn để cho ngươi tới cứu ta hay không?"
Hình như Lục Thần đã dự cảm được gì đó, tâm trạng vô cùng sa sút. Nhưng câu hỏi của Mộc Huyền lại khiến hắn muốn biết được đáp án, hắn nhìn về phía Mộc Huyền: "Vì sao?"
"Bởi vì nơi này có một món bảo vật, ta hy vọng ngươi có thể đạt được nó."
"Bảo vật khắp nơi đều có, ta có thể đi nơi khác để xoát."
"Không thể, nơi khác không có món bảo vật này! Ngươi phải tới nơi này!"
Trong lòng Lục Thần đau khổ.
"Giết ta, trèo lên đỉnh Thiên Trừng Tháp để gỡ món bảo vật đó xuống!"
"Không được..." Lục Thần bướng bỉnh nói: "Nếu trước đây không phải ngươi giúp ta đỡ một kích kia, ta đã biến mất trong biển người, ta không muốn đạp thi thể của ngươi để leo lên!"
"Tiểu tử, thứ ngươi gánh vác trên người, không chỉ là số mạng của riêng một mình ngươi!" Mộc Huyền đột nhiên cường thế: "Ngươi có thấy Tam Trọng Thiên không? Nhân loại đang ở biên giới của sự diệt vong!"
"Đây là trò chơi!" Lục Thần cực lực tìm cho mình một lý do.
"Ngươi biết đây không chỉ là trò chơi!"
"Ta... Nhưng dù cho thua trong Cửu Thiên thì có sao? Ở thế giới hiện thực, cánh tay phải của ta vẫn còn ở đó, dù cho nhân loại huỷ diệt, chúng ta vẫn có thể trải qua cuộc sống trước kia."
Mộc Huyền thở dài một hơi: "Ngươi sai rồi, ngươi cho rằng thế giới của ngươi cực kỳ an toàn? Ngươi không nghĩ tới sao, nếu Cửu Thiên có thể thực hiện dịch chuyển lượng tử, chuyển dời thân thể vào trong trò chơi, vậy ngược lại thì sao!"
"Tứ Trọng Thiên đang xảy ra những trận chiến mà ngươi khó có thể tưởng tượng! Nếu ngươi chỉ chơi game ở Tam Trọng Thiên, vậy khi đến Tứ Trọng Thiên, ngươi chỉ cảm nhận được sự sợ hãi!"
Lục Thần bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Mộc Huyền.
Mộc Huyền tiếp tục nói: "Tam Trọng Thiên có thể rút thuộc tính, tuy rằng hạn mức cao nhất không cao, nhưng đủ để cải biến thế giới hiện thực. Với trí thông minh của ngươi, chắc cũng không khó đoán ra Tứ Trọng Thiên, Ngũ Trọng Thiên, thậm chí Cửu Trọng Thiên sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với hiện thực!"
"Ngươi phải mạnh mẽ! Cường đại đến mức đủ để ứng đối tất cả biến số! Đừng quên, ngươi còn muội muội, bằng hữu, thân nhân!"
Nếu nói còn có thứ gì có thể khiến cho Lục Thần phấn đấu quên mình, vậy thì Lục Di tuyệt đối là thứ trọng yếu nhất...
Mộc Huyền thở dài một hơi: "Tán Tiên... Độ kiếp thất bại sẽ trở thành Tán Tiên, ta và người trong núi giống nhau, ở trong mắt các ngươi có lẽ là núi cao khó có thể vượt qua, nhưng chung quy đã quyết định hạn mức cao nhất."
"Ta đã đi đến cuối con đường Cửu Thiên... Thế nhưng, ngươi không giống vậy! Ta và người trong núi đều nhìn ngươi lớn lên, trên người ngươi còn có quá nhiều khả năng!"
"Đạp thi thể của kẻ địch rất đơn giản, nhưng đạp thi thể của đồng bạn, càng cần dũng khí và quyết đoán nhiều hơn nữa!"
Mộc Huyền vẫn nhìn Lục Thần, nhưng Lục Thần vẫn cúi đầu.
"Ngươi tên là Lục Thần đúng không?"
Lúc này Lục Thần mới khẽ ngẩng đầu.
Mộc Huyền lấy ra một vật ném cho Lục Thần.
【 Lệnh bài Thái Thượng Trưởng Lão - Mộc Phủ 】
Lục Thần hơi ngạc nhiên, thì ra Mộc Huyền là người của Mộc Phủ? Sao hắn không nghĩ ra ngay từ đầu.
"Nếu có gì cần bọn họ, cầm lệnh bài tìm bọn họ."
"Không cần vội đi Tứ Trọng Thiên, tính toán lại thực lực cho tốt đi. Người trong núi đánh với ngươi một trận là muốn ngươi biết, ngươi bây giờ căn bản là không đủ lực đánh một trận ở Tứ Trọng Thiên!"
"Tam Trọng Thiên có Thần Ma Cửu Biến trung quyển, nghĩ cách tìm được nó!"
"Còn có một việc, Cửu Nhi là cháu cố gái của ta, nếu ngươi cảm thấy thích hợp, cũng có thể cầm tấm lệnh bài này đi cầu hôn... Ha ha ha, đương nhiên đây là khi ngươi với nàng là người xa lạ."
Dứt lời, thân thể Mộc Huyền hơi hiện ra ánh sáng, ánh sáng càng ngày càng sáng, gần như chiếu sáng cả tầng thứ chín của Thiên Trừng Tháp.
"Lão đầu, ngươi làm gì vậy!" Lục Thần trợn tròn đôi mắt!
"Ta biết ngươi sẽ không ra tay, ta sẽ tự mình binh giải, không cần khẩn trương."
Đôi mắt Lục Thần đỏ bừng, nhưng lại không biết làm như thế nào cho phải.
Đại Hoàng mạnh mẽ nhảy ra khỏi thú lan, sủa lấy sủa để với Mộc Huyền.
"Gâu gâu gâu gâu!"
"Đại Hoàng, ngoan ngoãn đi theo chủ nhân mới của ngươi, có lẽ sẽ có một ngày, hắn có thể làm ngươi tỉnh lại..."
"Ô ô..."
Ánh sáng chói mất, cuối cùng, nhục thân của Mộc Huyền hóa thành quang điểm, dần biến mất.
Xung quanh chỉ còn lưu lại câu nói sau cùng của Mộc Huyền.
"Lục Thần, có đôi lời ta muốn nói với ngươi... Phụ thân ngươi đã nói với ta, ngươi và Lục Di là niềm kiêu ngạo của hắn, tiếc nuối lớn nhất của hắn là không cách nào nhìn các ngươi lớn lên. Thế nhưng ta may mắn hơn hắn, ta thấy được... Tên kia không khoác lác."
Kim quang tán đi, Mộc Huyền đã biến mất, Lục Thần ngơ ngác đứng ở nơi đó, cả người hóa đá.
...
Đám người Lực Bạt Sơn đợi ở tầng tám đã lâu nhưng không trông thấy Lục Thần đi ra, mọi người thật sự lo lắng, cho nên bọn họ bèn leo lên tầng chín.
Khi đến tầng chín, mọi người liền phát hiện nơi đây không có Thiên Phạt.
"Lẽ nào người điên đã thắng?"
Mấy người vội vàng tìm kiếm, cuối cùng tìm được Lục Thần trong một gian phòng.
"Người điên!"