Editor: Linh Tống
"Tên kia... Hình như bị chặt đứt một cánh tay... Vũ Phi, trước đó hắn còn tay phải hay không?"
Vũ Phi vội vàng nhớ lại: "Vong Xuyên Nguyên Soái, hình như trước đó hắn không có thương tích trên người."
Vong Xuyên gật đầu: "Xem ra hắn đã là nỏ mạnh hết đà, vừa rồi chắc là lần gắng sức cuối cùng của hắn, không ngờ lại để cho hắn đào thoát thành công."
"Lập tức đi thông báo, ra lệnh truy nã Duy Ngã Độc Cuồng!"
Vũ Phi không hiểu nói: "Nguyên Soái, chúng ta cũng truy nã hắn? Ý của ta là, dù sao hắn cũng là nhân loại, hắn đoạt được bảo vật thì cũng là chuyện tốt đối với chúng ta."
Vong Xuyên cười lạnh một tiếng: "Người không chịu sự khống chế đoạt được chí bảo sao có thể là chuyện tốt đối với chúng ta được? Lập tức phân phó!"
Tuy Vũ Phi còn nghi ngờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn lĩnh mệnh.
…
Người điên đã ngất xỉu. Ảnh hưởng của việc nhục thân bị thương lớn hơn những gì Lục Thần tưởng tượng. Việc sử dụng kỹ năng quá mức cũng làm cho thương thế chuyển biến xấu, cái này cũng giống như trong hiện thực.
Uy lực của Tiên khí Thiên Phạt Cửu Long Trụ khổng lồ biết bao, vậy mà Lục Thần còn liên tiếp sử dụng hai kỹ năng lớn. Lục Thần vốn có mức độ tổn thương là 25%, sau khi động vào vết thương, thương thế của hắn nhanh chóng chuyển biến xấu đi.
"Không hay, mức độ tổn thương của người điên đã vượt qua 40%! Vẫn còn đang chuyển biến xấu đi."
"Vết thương cũ chưa lành kỵ nhất là đại chiến... Người điên vì yểm hộ chúng ta... Còn Tái Sinh Đan không? Mau cho người điên dùng."
Tuyệt Tình lắc đầu: "Nếu lại dùng Tái Sinh Đan trong một khoảng thời gian ngắn như vậy thì e rằng hắn sẽ sinh ra kháng dược tính, sau này khi hắn dùng Tái Sinh Đan thì hiệu quả sẽ giảm đi. Không thể gấp gáp dùng Tái Sinh Đan, chúng ta cần tìm một chỗ để cho người điên tĩnh dưỡng một thời gian."
"Tìm một chỗ?" Truy Vân cau mày: "E rằng bốn chữ Duy Ngã Độc Cuồng sẽ lan truyền khắp Tam Trọng Thiên trong ít ngày nữa, phải tìm nơi nào để tĩnh dưỡng đây..."
"Thiên địa to lớn, nhưng còn nơi nào dung thân không?"
Cửu Dực cũng hiểu tính người, sau khi Lục Thần ngất xỉu đã nghe theo đề nghị của Lực Bạt Sơn, hạ xuống bên hồ nước trong núi sâu.
Sau khi hạ xuống, mọi người kiểm tra xung quanh, xây dựng một doanh địa thô sơ ở cạnh hồ nước, mọi người nhóm lửa, múc nước, chuẩn bị nấu ăn.
Lúc chạng vạng tối, Lục Thần bị hương thơm thịt nướng đánh thức, vừa mở mắt ra đã thấy bóng dáng bận rộn của mọi người, đại khái nhớ lại chuyện lúc trước cũng hiểu rõ tình hình.
Từ sau khi chạy ra khỏi Thiên Trừng Tháp, chắc đám người Lực Bạt Sơn đã tìm được một nơi an toàn đóng quân dã ngoại.
“Người điên, ngươi đã tỉnh.” Sương Vũ chạy đến, “Uống chút nước đi, Truy Vân đang nướng thịt cũng sắp chín rồi.”
Truy Vân ngồi bên cạnh vừa cẩn thận kiểm tra tình hình món thịt xiên nướng, vừa nói, “Ta lại lấy hết tích cóp nhiều năm của ta ra, thật sự lỗ vốn.”
“Người điên, ngươi tỉnh rồi, ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Băng Hùng ôm một đống củi từ chỗ khác đến đặt bên cạnh đống lửa, “Hầu Tử, tối nay ta trực đêm, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
Mọi người đều đang bận rộn, Lục Thần ngồi ở đó nhìn xung quanh.
Cách mười mấy mét phía trước là một hồ nước, xung quanh đã được dọn dẹp ra một khoảng đất trống, sau lưng là rừng rậm, mấy người đang tuần tra mỗi một phương hướng.
Mặc dù đang ở dã ngoại, bản thân lại đang bị trọng thương, thế nhưng Lục Thần lại có cảm giác an toàn mà trước nay chưa từng có…
Truy Vân nướng thịt xong, mọi người đều có lộc ăn, chỉ có Truy Vân vô cùng đau lòng nhìn đám người tham ăn này.
Đương nhiên, cũng không ai quan tâm đến cảm nhận của hắn ta, “Truy Vân, thêm một xiên nữa đi!”
“Băng Hùng, ngươi còn ăn nữa! Rất khó kiếm tài liệu đấy!”
“Ngươi là một đầu bếp, ngươi nên thấy vui vẻ vì chúng ta thích ăn thịt nướng của ngươi mới đúng!”
“Ta… Ta cầu xin các ngươi đừng thích ăn!”
Truy Vân luôn có vẻ cao ngạo lạnh lùng bị Băng Hùng chặn họng như thế, một đám người không nhịn được cười to, Lục Thần cũng cười theo.
Cơm nước no nê, mọi người vây quanh bên cạnh Lục Thần, bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
“Người điên, thì ra tên của ngươi là Duy Ngã Độc Cuồng… Nói thật, ngươi đặt cái tên này rất chính xác.”
“Người điên, ngươi cố tình để lộ ID khi rời khỏi Thiên Trừng Tháp, không phải vì bảo vệ chúng ta chứ? Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, nếu chúng ta là một đội, chúng ta sẽ không vứt bỏ ngươi không mặc kệ.”
Đúng là lúc đó Lục Thần cũng có suy nghĩ này, một mình hắn có thể tránh né sự truy nã của vạn tộc, nhưng một khi đồng đội của bọn họ trở thành mục tiêu, vậy chắc chắn phải chết.
Trên thực tế, Lục Thần cũng đã đạt được mục đích, vạn tộc chỉ phát lệnh truy nã hắn, vẫn chưa phát lệnh truy nã đám người Lực Bạt Sơn.
“Sơn ca, ở lại đây không phải là kế sách lâu dài, ngươi nói xem tiếp theo chúng ta phải đi đâu?”
Lực Bạt Sơn ở lại Tam Trọng Thiên lâu nhất, kinh nghiệm cũng phong phú nhất, hắn ta suy nghĩ rồi nói, “Thật ra cũng có một nơi, nhưng hơi nguy hiểm.”
“Nơi nào vậy, ngươi nói trước đi.”
“Lưu Vong thành.” Lực Bạt Sơn nói, “Người chơi trong Lưu Vong thành đều là người chơi bị truy nã, bởi vì người chơi bị truy nã không thể tham gia kiểm tra tăng quân hàm, vì vậy dù đã đủ giá trị quan công, người nơi đó cũng không thể tăng quân hàm.”
“Nhưng ở nơi lưu đày cũng có thể tham gia kiểm tra tăng cấp để tăng quân hàm!”
“Thế nhưng… Cũng chỉ là tăng quân hàm, bởi vì chắc chắn phải có nguyên nhân mới phát lệnh truy nã, cũng giống như người điên, dù hắn đã đến danh hiệu Nguyên Soái, người ta vẫn sẽ tập kích hắn.”
Đại Hồ Tử lắc đầu, “Nếu đã vậy, tăng quân hàm có ích lợi gì chứ.”
Lực Bạt Sơn nói, “Có tác dụng chứ! Quân hàm tăng lên sẽ nhận được đãi ngộ khác biệt ở quan quân nhu, hơn nữa nếu đến cấp bậc Nguyên Soái sẽ có thể tham gia đại hội luận võ! Đây là cách duy nhất để xông lên Tam Trọng Thiên!”
“Hơn nữa, bên ngoài nơi lưu đày là Chiến Trường Vạn Tộc, biết đâu sẽ có thể nhận được cơ duyên ở một vài khu vực, nơi đó tràn ngập nguy cơ nhưng cũng đầy cơ duyên, quan trọng nhất lại nơi lưu đày sẽ che giấu tất cả tin tức của người chơi, người khác rất khó tìm ra chúng ta!”