Editor: Linh Tống
Lục Thần hơi nhíu mày, có vẻ như nơi lưu đày là khu vực lịch luyện tốt nhất của hắn.
Lực Bạt Sơn suy nghĩ một chút, lại lắc đầu, “Nhưng nơi lưu đày có một điểm không tốt, người chơi ở nơi lưu đày đều bị cưỡng chế che mặt, tất cả tiểu đội bị giải tán, tất cả đều lấy thân phận cá nhân để tham gia chiến đấu. Nếu chúng ta đến đó cũng sẽ bị tách ra.”
“Vậy có tác dụng cái rắm, bây giờ trạng thái của người điên kém như vậy, tổn thương lại thêm tổn thương, cánh tay phải cũng bị mất, bây giờ chiến lực của hắn còn không bằng một nửa lúc trước.”
“Đúng vậy, chúng ta ở cùng một chỗ có thể quan tâm lẫn nhau, tách ra sẽ không có ý nghĩa.”
Lục Thần suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói, “Sơn ca, các ngươi không cần đi theo ta, ta sẽ tự đến nơi lưu đày.”
“Hả? Người điên, nhưng tình hình hiện tại của ngươi rất tệ!” Tuyệt Tình vội vàng nói, “Đừng coi thường thương tích trên cơ thể của ngươi, ngươi sử dụng công pháp với cường độ cực cao trong tình huống trọng thương, cơ thể đã gần sụp đổ, vô cùng nguy hiểm!”
“Đúng vậy, ta đã kiểm tra vết thương trên cơ thể của ngươi, tình hình còn nghiêm trọng hơn sự tưởng tượng, ta suy nghĩ có thể trước đó ngươi sử dụng quá nhiều Tái Sinh Đan trong một lần, ngay sau đó lại bị trọng thương, bị thương ở vị trí giống nhau, ít nhất phải sử dụng đan dược khôi phục cơ thể giống với Tái Sinh Đan sau hai ba tháng mới có tác dụng.”
Lục Thần gật đầu, tình hình cơ thể của hắn thật sự rất tồi tệ, dù ăn thịt nướng của Truy Vân, bây giờ cũng không sử dụng bất kỳ công pháp nào, thế nhưng sự tổn thương trên cơ thể vẫn đang không ngừng tăng lên, chắc là kết quả của việc vết thương của mình đang chuyển biến xấu.
“Mọi người không cần lo lắng cho ta, tuy bây giờ vết thương của ta nghiêm trọng, nhưng ta tự tin vẫn có thể tự vệ ở nơi lưu đày.” Lục Thần nói, “Cùng lắm ta sẽ không liều mạng như thế nữa, thậm chí ta dứt khoát không chấp hành nhiệm vụ.”
“Chờ vết thương của ta khôi phục, đến lúc đó sẽ không cần lo lắng nữa.”
“Dù sao ta cũng phải nắm giữ tình báo ở bên ngoài, vì vậy vẫn cần các ngươi giúp đỡ.”
Mọi người nghe xong, lúc này mới im lặng.
Nếu Lục Thần thật sự có thể làm như lời hắn đã nói, ngược lại cũng không cần căng thẳng, dù sao thực lực của người điên cũng rõ như ban ngày.
Việc nắm giữ tình báo cũng rất quan trọng với người điên, Lưu Vong thành tắc nghẽn tin tức, tiến vào Lưu Vong thành tương đương với việc cách biệt với bên ngoài, có bọn họ tìm hiểu tin tức ở gần đó cũng tốt.
Về phương diện khác, bản thân bọn họ cũng được an toàn, người điên đã thu hút cừu hận của tất cả mọi người ở Thiên Trừng Tháp, không mấy ai quan tâm đến đám tiểu lâu la bọn họ.
“Người điên, ngươi xác định không thành vấn đề chứ?”
Lục Thần mỉm cười gật đầu, “Không thành vấn đề!”
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng mọi người đã đồng ý với đề nghị của Lục Thần.
…
Đóng quân dã ngoại ở trong rừng ba ngày, tình hình mặt ngoài của Lục Thần trở nên tốt hơn rất nhiều, mọi người thêm bạn tốt, để lại Truyền Âm Phù cá nhân.
Vì không thu hút sự chú ý của mọi người, Lục Thần chia tay đám người Lực Bạt Sơn, đến nơi lưu đày trước.
Vừa đi không được bao xa, Lục Thần thật sự không nhịn được ho ra một ngụm máu lớn, hắn nhìn xung quanh một chút, cũng may đám người Lực Bạt Sơn đã đi khá xa.
Lục Thần lắc đầu, thở dài một hơi, “Chết tiệt, vì sao vết thương của ta càng ngày càng nghiêm trọng!”
“Thiên Trừng Tháp… Tuy ta đã vượt qua Thiên Trừng Tháp, nhưng thiếu một cánh tay phải, bản thân còn bị trọng thương, vạn tộc phát lệnh truy nã, thật sự muốn chết.”
Sự thật chứng minh, không hề dễ dàng vượt qua Thiên Trừng Tháp như vậy, một người mạnh như Lục Thần cũng gần rơi vào tuyệt cảnh, nếu không phải có mấy đồng đội của hắn ở bên cạnh, e rằng hắn đã chết mấy lần!
E rằng đây là khoảng thời gian thê thảm nhất của Lục Thần ở trong Cửu Thiên.
Hít sâu một hơi, Lục Thần tiếp tục đi đến nơi lưu đày.
Nơi lưu đày là chỗ để lão tử lật bàn sao!
Lưu Vong thành nằm ở tuyến đầu của Chiến Trường Vạn Tộc, người ở đây đều là dân liều mạng!
Bị truy nã đến không còn đường để đi, chỉ có thể liều mạng ở lại nơi này.
Tất nhiên nơi đây cũng tốt xấu lẫn lộn, có đủ mọi hạng người.
Đứng trước tường thành Lưu Vong thành, thủ vệ lại không hỏi một câu nào, trực tiếp cho Lục Thần vào thành.
Sợ ngoại tộc trà trộn vào? Không thể nào, đừng nói là ngoại tộc trà trộn vào nơi này, dù là người có ý đồ tìm hiểu tin tức ở bên trong cũng chỉ có một kết cục… Là chết!
Người đến đây tìm hiểu tin tức, chắc chắn là đang nghĩ quẩn.
Lúc Lục Thần vào thành cũng chú ý đến, cửa thành ở nơi này rất đặc biệt, chỉ có người tiến vào, không có ai đi ra.
Dường như nơi này là điểm kết thúc của những người này ở Cửu Thiên, chỉ có người đi vào trong, không có người tiếp tục đi đến đích…
Sau khi vào thành, Lục Thần thấy mọi người ở đây đều giấu ID, phần lớn mọi người đều đeo khăn che mặt màu đen, chỉ có một vài người mới đến không đeo mặt nạ giống hắn.
Bởi vì hắn thiếu một cánh tay phải, vì vậy xung quanh có rất nhiều người nhìn về phía này.
“Cánh tay cũng bị mất? Lăn lộn thảm như vậy, chẳng trách lại đến Lưu Vong thành.”
“Ta đánh cược hắn không chống đỡ được một tháng sẽ phải chết ở trên chiến trường.”
“Loại phế vật này còn không chịu buông tha sao? Đến nơi lưu đày cũng chỉ kéo dài hơi tàn, sống tạm thêm mấy ngày mà thôi.”
Lục Thần mờ mịt đi theo mấy người mới vào trong, đột nhiên một tên Trung Sĩ đi đến trước mặt Lục Thần, hắn ta cũng không nhìn Lục Thần quá nhiều, không nhịn được nói, “Đi theo ta.”
Lục Thần khẽ nhíu mày, “Đi đâu?”
“Nhận trang bị của ngươi, đương nhiên…” Người nọ nhìn thoáng qua cánh tay bị cụt của Lục Thần, cười lạnh một tiếng, “Rất có thể sẽ là di vật của ngươi.”
Lục Thần không nói gì, đi theo người nọ.
Không lâu sau, người nó dẫn Lục Thần đến một chỗ quân nhu, đây không phải là nơi dùng giá trị quân công hối đoái đạo cụ, một gã Thượng Sĩ ngồi ngay ngắn trong đám người chơi, ném từng bao vải thô cho mấy người mới.
Đến chỗ Lục Thần, người nọ cũng ném một cái bao qua.