Editor: Linh Tống
“Bên trong có mặt nạ lưu vong, bên trên hơi bị bẩn, tự mình đi rửa một chút đi, có số hiệu nơi nghỉ lại của ngươi, đi sang bên cạnh tự kiểm tra đi.”
“Lúc ngủ cẩn thận một chút, bị người ta giết thì chúng ta cũng mặc kệ!”
Người đứng phía sau đẩy Lục Thần một cái, Lục Thần bước lên mấy bước, đi đến bên cạnh chỗ quân nhu, cùng mở bao hàng ra với mấy người mới.
【 Nhận được vật phẩm “Mặt nạ lưu vong dính máu” 】
Đây là một loại đạo cụ thời trang không hề có thuộc tính tăng thêm, ngoại hình giống hệt với chiếc mặt nạ trên mặt những người mà hắn từng gặp, là một mặt người không có biểu cảm gì lại xen lẫn chút quỷ dị.
Trên mặt nạ có vết máu, có thể là do người trước để lại.
Mặt khác, trên mặt nạ còn có một thuộc tính, sau khi đeo lên trừ khi rời khỏi Lưu Vong thành, nếu không sẽ không tháo xuống được!
Ngoại trừ mặt nạ lưu vong, bên trong bọc còn có một tấm bảng gỗ, trên đó viết “Giường số 1 phòng Tuất số 144”, cùng với một chiếc gối.
Lục Thần đứng lên đi tìm nơi ở, tìm được phòng Tuất số 144.
Đây là một căn phòng nhỏ xập xệ, bên trong có một dãy giường dài, trên vách tường của chiếc giường chung có dán số thứ tự, trong phòng không còn gì khác nữa.
Lần này vận khí của Lục Thần không tệ, bởi vì giường số 1 của hắn nằm ở một bên khác của cánh cửa, là một chiếc giường nhỏ riêng biệt, nhưng cũng chỉ có một chỗ tốt như thế, nơi này chỉ là một chỗ có thể nằm, hoàn toàn không liên quan đến “căn phòng”.
“Quán trọ nhỏ những năm tám mươi sao?” Lục Thần lắc đầu, “Ôi, không ngờ lão tử lại sa sút đến tình trạng này, cực kỳ bi thảm.”
Nếu để đám người Lục Di biết tình cảnh hiện tại của mình, có lẽ sẽ rơi cả cằm.
Người mạnh nhất Trái Đất, người mạnh nhất Nhị Trọng Thiên, đến Tam Trọng Thiên lại trọng thương không thể bình phục, bị phế một cánh tay, còn ở trong nơi rách nát thế này…
Bôn ba trên đường suốt hai ngày, Lục Thần cũng đã mệt mỏi, đi ra ngoài tìm nguồn nước rửa sạch mặt nạ, đeo mặt nạ xong liền nằm lên giường nghỉ ngơi.
“Tiểu Mao Đoàn, mày trông giúp ta một chút, ta ngủ một lát.”
Tiểu Mao Đoàn nhảy ra ngoài, vật nhỏ dựa vào trên gối đầu, co thành một cục ở bên cạnh đầu của Lục Thần.
“Đừng tùy tiện ăn gì hết.” Lục Thần vuốt ve Tiểu Mao Đoàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
…
Có Tiểu Mao Đoàn ở bên cạnh, Lục Thần ngủ rất yên tâm, cũng không biết ngủ bao lâu lại bị tiếng động hỗn loạn ở xung quanh đánh thức.
Vừa mở mắt ra, Lục Thần phát hiện đã là chạng vạng tối, không biết từ lúc nào trong phòng đã có rất nhiều người.
Những người này đều đeo mặt nạ, trên người dính máu, vừa quay về đã nằm xuống chỗ của mình nghỉ ngơi.
Không hề xảy ra phân đoạn lão đại cầm đầu nhà tù đến gây rắc rối như trong dự đoán, hình như người nơi này cũng không có tinh thần đi gây sự với người khác, chỉ đơn giản trải qua cuộc sống của mình.
Bọn họ không hề thấy xúc động khi trong phòng có một người mới tới, dường như đã nhìn nhiều thành quen.
Cách lối đi nhỏ, lão hán giường số hai đang kiểm tra cơ thể, đúng lúc thấy Lục Thần đã mở mắt ra.
“Này, mới tới, còn thiếu một cánh tay… Hừ hừ, cái giường đó đúng là cái giường xui xẻo.”
Lục Thần khẽ nhíu mày, “Xui xẻo?”
“Ừm, chủ nhân trước của cái giường này có thực lực không tệ ở chỗ chúng ta, bây giờ đã chết, có lẽ ngươi đang dùng đồ của tên kia.”
Lục Thần mỉm cười, “Đúng là gần đây rất xui.”
Trên người lão hán bị thương, là vết thương trên cơ thể, có lẽ cả người đau đớn, hắn ta lấy ra một viên Tái Sinh Đan.
“Ôi, tiểu tử, ngươi bị bao nhiêu người phát lệnh truy nã?”
Lục Thần khẽ nhíu mày, vấn đề này không phải là đề tài nhạy cảm à, không phải tên kia là gián điệp chứ.
“Này, nhìn ngươi như vậy, yên tâm đi, nơi này sẽ không có dị tộc, vừa lên chiến trường sẽ phát hiện ra ngay, mọi người đều liều mạng giết địch, dù là gián điệp thì chúng ta cũng hoan nghênh.”
“Ngươi không cần nói cho ta biết ngươi bị ai phát lệnh truy nã, nói một con số là được, người nơi này không có hoạt động giải trí gì, bình thường chỉ thích so sánh cái này.”
Lục Thần không nhịn được mỉm cười, nếu thật sự có gián điệp “làm hết trách nhiệm” như vậy, thật sự không phải là chuyện xấu.
Thấy Lục Thần vẫn không nói gì, lão hán lại lôi kéo gia hỏa bên người.
“Làm gì!” Người kia dữ dằn.
“Ôi, ngươi bị bao nhiêu người phát lệnh truy nã?”
“Một tòa thành cấp 2, sao nào?”
Lão hán quay đầu mỉm cười với Lục Thần, ý là có thấy không, người khác đều không coi ra gì.
Lục Thần suy nghĩ, hình như vấn đề này hơi khó trả lời, hắn bị bao nhiêu người phát lệnh truy nã chứ?
Có thể là… Vạn tộc của toàn bộ Tam Trọng Thiên phát lệnh truy nã…
“Đại ca, ngươi bị bao nhiêu người phát lệnh truy nã?”
“Ta? Cũng không nhiều, ba tòa thành cấp 3, một tòa thành cấp 2! Đám người kia cứ muốn lấy mạng ta, không còn cách nào chỉ có thể đến đây.”
Đề tài này lập tức hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh.
“Lão đầu, ngươi cũng quá hèn nhát, lão tử bị ba tòa thành cấp 2 phát lệnh truy nã còn không sợ.”
“Không sợ mà ngươi còn đến Lưu Vong thành? Khoác lác không chết ngươi.”
“Nghe nói có người bị thành cấp 1 truy nã, tên kia mới thật sự tàn nhẫn.”
“Vậy thì có gì, nghe nói từng có người bị ngũ đại thế lực truy nã đấy? Đó mới là cùng đường thật sự.”
Một đám người hào hứng trò chuyện, dường như bị thành thị cao cấp hơn phát lệnh truy nã là một vốn liếng để khoác lác.
“Ôi, tiểu tử, ngươi đừng giấu giếm nữa, những người mà ngươi có thể gặp được ở đây vào ngày hôm nay, biết đầu ngày mai hắn sẽ đi đầu thai, nói thử xem, ngươi bị thành cấp bao nhiêu phát lệnh truy nã.”
Lục Thần ngồi dậy, nâng Tiểu Mao Đoàn ngủ còn say hơn hắn lên, mỉm cười, “Không nhiều lắm, ta bị một thế lực phát lệnh truy nã.”’
“Một thế lực? Ngũ đại thế lực? Không thể nào? Thế lực có xếp hạng không? Khoảng bao nhiêu?”
“Đâu có xếp hạng gì.” Lục Thần cười nói, “Chỉ là một thế lực không thể gọi tên.”
Không sai, người phát lệnh truy nã Lục Thần, cũng chính là toàn server phát lệnh truy nã, “toàn server” có xếp hạng không? “Toàn server”’ có tên không? Hiển nhiên không có…