Editor: Linh Tống
Ngày đầu tiên sau khi đến Lưu Vong thành, cuộc sống của Lục Thần cũng có thể tính là yên ổn. Phần lớn người nơi này đều có chú ý riêng, có một số người không nói lý, chỉ cần không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ cũng không chủ động tới gây sự với hắn.
Những người khác trong nhà trọ thường xuyên tới chiến trường kiếm điểm quân công, tăng quân hàm lên rồi có thể ở trong phòng đơn. Vì vậy nếu có cơ hội tăng quân hàm lên, bọn họ còn có thể rời khỏi Lưu Vong thành, làm lại từ đầu.
Đương nhiên, đó là người đã bị các thế lực khác truy nã, bọn họ có cơ hội bắt đầu lại, nhưng hiển nhiên Lục Thần không có cơ hội này.
Cơ hội duy nhất của hắn là trở thành danh hiệu Nguyên Soái, tham gia đại hội luận võ!
Trước mắt, tình huống của Lục Thần còn đang chuyển biến xấu, loại tổn thương trên xác thịt này ngay cả Dục Hỏa trùng sinh cũng không thể tiêu trừ được.
Đây không phải hiệu ứng đặc biệt của kỹ năng, không phải debuff.
Ngày này, Lục Thần vẫn không lên chiến trường. Thấy trong phòng không có người, Lục Thần gọi Lục Y Y ra.
"Tiểu Lục, lúc nào ngươi mới có thể luyện chế Chi Thể Tái Sinh Đan?"
Lục Y Y đáp, "Còn cần một thời gian ngắn nữa..."
Lục Thần gật đầu, xem ra trong một chốc một lát không thể tái sinh cánh tay phải.
"Vậy ngươi xem lúc nào cơ thể của ta có thể dùng Tái Sinh Đan?"
"Đại khái là 50 ngày nữa... Nhưng lão đại, ta đã từng nghiên cứu thương thế của ngươi, sở dĩ thương thế của ngươi chuyển biến xấu nhanh như thế, ngoại trừ vì vết thương cũ chưa lành mà cứng rắn ác chiến, nguyên nhân căn bản vẫn là vì ngươi phải thừa nhận nhiều loại Thiên Phạt."
"Có cách nào giảm bớt không?" Lục Thần cau mày nói, "Ta cảm thấy trạng thái hiện tại càng ngày càng kém, tỷ lệ hao tổn toàn thân của ta đã đạt tới 55%, vốn không thể đánh được."
"Lão đại, ta phải căn cứ loại hình Thiên Phạt ngươi phải thừa nhận để đúng bệnh hốt thuốc. Cho ta thêm nửa tháng nữa, hẳn ta có thể ngăn cản thương thế chuyển biến xấu."
Lục Thần hít sâu một hơi, đúng là làm khó Lục Y Y. Căn cứ tám loại Thiên Phạt để đúng bệnh hốt thuốc, đây không phải chuyện dễ dàng.
Nhưng nửa tháng sau, không biết thương thế của mình đã chuyển biến xấu tới mức nào.
"Mẹ nó, một kiếp này thật khổ sở..."
"Lão đại, ta còn thiếu mấy vị dược liệu, không biết ngươi có thể lấy được không?"
Lục Thần nhíu mày, trong Lưu Vong thành không có tiệm thuốc, toàn bộ tài nguyên đều được đổi từ chỗ sĩ quan hậu cần.
"Ngươi cần dược liệu gì cứ nói cho ta biết, ta nghĩ biện pháp kiếm tới."
"Được."
Lục Y Y viết ra tên những dược liệu cần thiết trước mắt, mà những dược liệu tương lai có thể cần, nàng cũng viết một phần xuống.
Lục Thần trực tiếp đặt dược liệu Lục Y Y viết ra vào khu nhiệm vụ, như vậy hắn chỉ cần trực tiếp mở nhiệm vụ là có thể thấy được.
"Xem ra vẫn phải lên chiến trường... Chính ta không ra tay là được."
Buổi chiều, nơi chiêu mộ lính vô cùng ồn ào.
Một tên quan binh hô to, "Tiền tuyến đang căng thẳng, cần 2000 binh sĩ, 2000 danh ngạch, cấp bậc đội trưởng dân binh trở lên, muốn công trận thì tranh thủ tới báo danh!"
Lục Thần lập tức xạm mặt lại. Yêu cầu phải đội trưởng dân binh trở lên mới có thể tới? Mình mới là dân binh, người ta không cần...
Có người phía sau đẩy Lục Thần ra, "Không báo danh thì đi ra ngoài, đừng chặn đường!"
"Là người tàn phế, cút ngay! Đừng ngăn cản lão tử kiếm quân công!"
Lục Thần vừa định dùng Cấp Tốc Di Chuyển tránh đi, nhưng vừa mới động linh đan của hắn lại thấy toàn thân đau nhức, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Ha ha ha, như ngươi còn muốn tới Lưu Vong thành, không có quân công, cho ngươi chết đói!"
"Sớm đi đầu thai lại từ đầu thì hơn."
"Gia hỏa này mới là kéo dài hơi tàn thật, ha ha ha."
Lục Thần vừa định nói gì đó, đột nhiên hắn phát hiện ngay bên cạnh hàng dài còn có một nơi chiêu mộ lính.
So sánh với hàng người thật dài trước mặt, bên kia có vẻ vắng tanh. Nơi đó có bày một chiếc bàn gỗ, mấy quan binh cũng không gào thét, ngồi ở đó nói chuyện không chút lo lắng.
Lục Thần kỳ quái đi tới.
"Xin hỏi, ở đây cũng chiêu mộ binh sĩ sao?" Lục Thần đi tới trước bàn gỗ.
Mấy quan binh đang trò chuyện hăng say, đột nhiên thấy có người đến chỗ bọn họ, trọng tâm câu chuyện bị ngắt quãng. Có vài người ngẩng đầu, thoáng quan sát người trẻ tuổi trước mặt.
Sắc mặt trắng bệch, vừa nhìn đã thấy không có tinh thần, cánh tay bị mất, là người tàn phế.
Mấy người nhìn nhau, không nhịn được bật cười lên.
"Tiểu tử, đúng là chỗ chúng ta cũng có nhiệm vụ, hơn nữa còn rất thích hợp với ngươi."
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Là nhiệm vụ gì?"
"Nhiệm vụ tìm chết! Loại người nửa chết nửa sống như ngươi, rất phù hợp!"
Lục Thần không để ý đến lời trào phúng của bọn họ, hỏi, "Cụ thể là nhiệm vụ gì."
"Các ngươi xem, hình như người tàn tật này cảm thấy rất hứng thú, xem ra hắn không sợ chết thật."
"Đã không còn tay phải, lại bị ép phải đến Lưu Vong thành, tiểu tử, loại người như ngươi không có cơ hội lật bàn."
Lục Thần mỉm cười, "Có thể lật bàn hay không cũng không cần các ngươi quan tâm, nói cho ta biết là nhiệm vụ gì!"
Đúng lúc này, lão hán cùng phòng trùng hợp xếp hàng ở bên cạnh, vừa liếc mắt đã thấy Lục Thần. Hắn ta vội vàng chạy tới, kéo cánh tay trái của Lục Thần lại, sau đó kéo hắn sang bên cạnh.
"Tiểu tử, ngươi làm gì vậy? Không nên nhận nhiệm vụ bên này!"
Lục Thần kỳ quái nói, "Vì sao?"
"Đã từng nghe nói tới Đội Cảm Tử chưa?" Lão đầu nói, "Là loại trực tiếp đi chịu chết!"
Lục Thần nhíu mày, "Đã từng nghe nói tới, nhiệm vụ nơi này là nhiệm vụ Đội Cảm Tử?"
"Đúng vậy, tuy Lưu Vong thành là một chốn dung thân, thế nhưng ở đây càng lâu lại càng không nhìn thấy hy vọng. Có người lựa chọn sớm rời đi, có người lựa chọn tham gia Đội Cảm Tử."
"Nhiệm vụ Đội Cảm Tử có thưởng quân công, nhưng ai cũng biết, dù có nhiều quân công hơn nữa nhưng chết rồi cái gì cũng mất, đây càng là chốn về cuối cùng cho người không nhìn thấy hy vọng!"
Lục Thần cau mày, thì ra nhiệm vụ bên này là nhiệm vụ tìm chết thật.
"Lão ca, phải đạt tới đội trưởng dân binh mới có thể nhận được nhiệm vụ bên phía các ngươi, ta không đủ cấp bậc, chỉ có thể làm nhiệm vụ này."