Editor: Linh Tống
"Vậy ngươi chờ một thời gian nữa, có một số nhiệm vụ dân binh cũng có thể làm, chỉ có điều hơi ít một chút. Ngươi từ từ tích lũy điểm quân công là được."
Lục Thần lắc đầu, "Chỉ sợ ta không thể chờ kịp, ta chỉ có thể đi con đường này. Lão ca, cảm tạ."
Lục Thần vốn muốn nói mình nhất định phải nhanh chóng tích lũy được thật nhiều tích phân, mua dược liệu cho Tiểu Lục, nhưng nghe vào trong tai lão lại trở thành một loại ly biệt.
Lại nhìn dáng vẻ hiện tại của Lục Thần, cuối cùng lão hán cũng buông lỏng tay ra, lắc đầu thở dài nói, "Ôi, quả là chiếc giường xui xẻo... Vị trí giường đơn lớn như vậy lại chỉ có người chết mới có thể ngủ..."
"Tiểu tử, chúc ngươi may mắn."
Lục Thần gật đầu, lại lần nữa đi tới trước mặt quan binh, "Nhiệm vụ hiện tại gì?"
Quan quân cười khẩy, quả nhiên là một người nghĩ quẩn.
"Rất đơn giản, lẻn vào quân doanh Vong Linh tộc, có thể tạo thành phá hư lớn cỡ nào thì cứ tạo thành phá hư lớn cỡ ấy, giết người phóng hỏa gì cũng được. Chỉ cần hấp dẫn lực chú ý của bọn họ là được. Nếu tiểu tử ngươi may mắn, ừm, cũng chính là những người đang ở bên cạnh ngươi, nếu bọn họ có thể chạy tới đúng lúc, nói không chừng ngươi còn mạng quay về."
"Đương nhiên, dựa theo tình huống bình thường, ngươi đã có thể thu gom di vật chôn ở nơi kín đáo nào đó. Nếu còn có cơ hội trở về, biết đâu ngươi có thể đi tìm mấy thứ này."
Lục Thần không quan tâm tới lời nói nhảm của bọn họ, "Có bao nhiêu người tới?"
"Cái này... Gần đây phong khí trong Lưu Vong thành không tốt lắm, số người nghĩ quẩn cực kỳ ít, cho nên... Nếu ngươi ghi danh, vậy cũng chỉ có ba người."
Lục Thần gật đầu, "Cho ta ghi danh!"
Vào đêm, Lục Thần và hai tử sĩ khác lặng lẽ ra khỏi thành.
Ba người nhanh chóng chạy tới tọa độ khu vực chỉ định sẵn, một đường tập kích bất ngờ, nương theo bóng đêm tiềm phục bên cạnh doanh địa Vong Linh tộc.
Nói tới hai đồng đội này, dọc theo đường đi hai người không nói một lời, bọn họ là người đã "từ bỏ hy vọng" trong miệng người khác, hai bên cũng lười mở miệng.
Dựa theo yêu cầu, ba người cần mai phục ở phía đông, tây, bắc của doanh địa Vong Linh tộc, nửa đêm lẻn vào doanh địa. Một khi gây ra hỗn loạn thành công, ba người thả bom khói, đại quân nhân loại sẽ thừa dịp đêm tối mà đánh lén tới.
Sau khi đi tới khu vực phụ cận doanh địa Vong Linh tộc, hai người khác đều tự đi về phía khu vực mình phụ trách chờ thời cơ.
Lục Thần trực tiếp dùng ẩn thân, trừ khi kẻ địch cẩn thận nghiên cứu nơi này, nếu không rất khó có thể phát hiện ra hắn đang trốn trong rừng.
Chờ đợi hơi buồn chán, Lục Thần trực tiếp triệu hồi Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên ra, "Tiểu Nguyên, hình thể của ngươi quá lớn, có thể biến thành nhỏ như Tiểu Mao Đoàn không?"
Vừa dứt lời, Tiểu Nguyên đã biến ảo thành kích cỡ như Tiểu Mao Đoàn, một Huy Nguyệt Lang Nhân bản mini.
Sau đó nó lại nhanh chóng biến hóa, hoàn toàn mô phỏng ra bộ dáng của Tiểu Mao Đoàn, khiến Tiểu Mao Đoàn ngơ ngác nhìn.
"ĐM..." Tựa bên cạnh cọc gỗ, Lục Thần nhìn hai vật nhỏ trước mắt.
"Sợ rằng thực lực của đám Hỗn Độn còn hơi yếu, lần này ta có thể chỉ có thể dựa vào hai người các ngươi."
Hai con chuột nhỏ đứng song song ở đó, vô cùng cẩn thận nghe lão đại sắp xếp chiến thuật.
"Các ngươi dùng trạng thái này lẻn vào quân doanh Vong Linh, nhỏ như các ngươi có lẽ bọn họ sẽ không phát hiện. Sau đó các ngươi phải nghe mệnh lệnh của ta, một khi bên ta đưa chỉ lệnh cho các ngươi, các ngươi lập tức biến trở về chân thân."
"Các ngươi chỉ có 10 phút để phá hư, có thể phá hư tới cỡ nào thì cứ phá hư tới cỡ ấy, sau đó thì chạy về phía ta! Hiểu chưa!"
"Chi chi chi!"
"Gào gào!"
"Ừm, rất tốt! Cố gắng giết nhiều Vong Linh một chút, giúp ta kiếm ít điểm quân công, nhưng không nên ham chiến! Đặc biệt là ngươi, Tiểu Mao Đoàn!"
"Chi chi chi!" Sau khi Tiểu Mao Đoàn bị điểm danh, nó vô cùng bất mãn oán giận Lục Thần.
Lục Thần mỉm cười lắc đầu, vỗ đầu của Tiểu Mao Đoàn.
Lại nói, ban đầu khi nhận được Tiểu Mao Đoàn ở Thần Nông cốc, vị Dược Lão kia đã từng căn dặn Lục Thần, không nên buông thả nó, nếu không hậu quả sẽ rất đáng sợ. Nhưng bây giờ bản thân Lục Thần không thể ra tay, chỉ có thể dựa vào Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên.
Tiểu Nguyên chỉ dính công kích nguyên tố và công kích Thiên Uy. Tuy trong Tam Trọng Thiên có không ít cường giả có thể hạn chế Tiểu Nguyên, nhưng thực lực của bản thân Tiểu Nguyên đã rất mạnh mẽ. Lần này nó chỉ tới phá hư, hơn nữa nó còn là khôi lỗi, Lục Thần có thể trực tiếp nhận được phạm vi nhìn của Tiểu Nguyên, rất dễ khống chế, sẽ không có nguy hiểm gì.
Về phần Tiểu Mao Đoàn, trong khoảng thời gian này nó đã ăn không ít đồ, dường như lại trở nên mạnh mẽ hơn... Công kích gì nó cũng ăn, nhưng vấn đề nằm ở chỗ "cái gì nó cũng ăn"! Hồi máu và năng lực thực chiến kinh khủng của nó, Lục Thần chỉ lo nó ăn quá nhiều Vong Linh...
Nói chung, phái hai tên này ra xuất chiến, Lục Thần rất yên tâm.
Nhìn thời gian trên hệ thống, cách thời gian ước định còn 3 phút, Lục Thần để Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên lẻn vào quân doanh Vong Linh.
Lúc này bản thân Lục Thần đang ẩn thân trong góc tối, lấy được phạm vi nhìn của Tiểu Nguyên.
Hai tiểu gia hỏa bản mini chạy về phía quân doanh.
Sau đó... Nghênh ngang tiến vào...
Kết quả vừa đi vào đã bị thủ vệ phát hiện! Lục Thần cũng đổ mồ hôi lạnh, hai con hàng này đang làm gì vậy!
Một binh sĩ Vong Linh tộc có gương mặt gớm ghiếc như thịt nhão đang cong lưng đi tuần tra. Hắn ta nhìn thẳng vào hai tiểu gia hỏa, "Ừm? Vì sao ở đây lại có chuột?"
"Ha ha, đã lâu không ăn thịt tươi!"
Hai con chuột đồng bay tán loạn, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.
"CMN, để chúng nó chạy thoát!" Binh sĩ hậm hực rời đi.
Lục Thần lại khiếp sợ, mẹ nó đây là lẻn vào sao? Mẹ nó, đây là xông vào có được không!
Được rồi, ngày thường Tiểu Mao Đoàn có vẻ vô hại hiền lành, có lẽ tên thèm ăn kia chỉ nghĩ nó là một miếng thịt tươi... Rất có thể đây là thị giác ngày thường của Tiểu Mao Đoàn.
"Lại muốn ăn Tiểu Mao Đoàn..." Lục Thần cảm thấy vội thay đám người.