Editor: Linh Tống
"Đoạn Tí Tử Thần? Rất tốt, ta sẽ cho ngươi biết kết cục khi khiêu khích lão tử!"
Thị vệ kia còn nói thêm, "Thiếu gia, trưởng lão trong tộc nói ngươi, chính sự quan trọng hơn..."
"Bọn họ thì biết cái gì!" Tu La không nhịn được nổi giận, "Khi lão tử không có thành tích, bọn họ vẫn luôn nói ta vô dụng. Ta tới Lưu Vong thành lâu như vậy, đã cung cấp bao nhiêu tin tức cho gia tộc?! Lão tử là Thần ở đây! Nếu không nhờ thân phận này, bọn họ biết đi đâu để thu được những tin tình báo kia!"
"Một đám phế vật chỉ biết khua môi múa mép. Chờ khi lão tử mạnh hơn, sớm muộn gì cũng sẽ phế bọn họ!"
Nếu đây là ý của thiếu gia, thị vệ cũng không dám nói thêm gì, chỉ nhắc nhở, "Thiếu gia, phải cẩn thận cao thủ dị tộc khác. Hai ngày nay ngươi và Đoạn Tí Tử Thần kia đã xoát quá nhiều nhiệm vụ, ta sợ có người ngăn cản ngươi."
"Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm! Nhiệm vụ của ngươi là điều tra xem rốt cuộc tên Đoạn Tí Tử Thần kia là ai cho lão tử!"
"Dù phải lật tung Lưu Vong thành lên cũng phải điều tra ra cho ta!"
"Thuộc hạ hiểu."
"Sau khi điều tra ra, lão tử muốn lột da hắn!" Đôi mắt Tu La dưới mặt nạ lộ hung quang.
Thiếu chủ đi rồi, thị vệ tra xét bưu kiện của mình, hừ lạnh một tiếng, "Quả nhiên là thứ thành sự không có, bại sự có thừa! Cũng may tộc trưởng để ta theo phế vật này."
Trong thư đã đưa ra tình báo rất quan trọng, thị vệ thu hồi bưu kiện, đưa mắt nhìn về phía thành nam.
Lão già kia đang ở đó sao? Vậy mà lại để hắn ta trốn ngay dưới mí mắt mình lâu như vậy!
Đột nhiên thị vệ đi về phía thành nam.
...
Chiến Trường Vạn Tộc, bên cạnh một dòng sông dài có một chòi hóng mát trơ trọi ở đó, Lục Thần đã sớm rời khỏi thành, đuổi theo tiểu đội Thiên Ma tộc đến nơi đây.
Chạy cả đêm, Lục Thần định ở chỗ này nghỉ ngơi một hồi.
Lục Y Y lấy một viên đan dược ra đưa cho Lục Thần, "Lão đại, hôm nay là Cố Thể Đan, hôm trước, hôm qua, cộng thêm một viên hôm nay, có lẽ thương thế của ngươi sẽ không ác liệt thêm nữa."
Lục Thần nhận lấy đan dược ăn vào, lập tức có cảm giác tỉnh táo sảng khoái.
"Đúng là dựng sào thấy bóng, cảm giác thoải mái hơn hẳn. Tiểu Lục, khổ cho ngươi rồi."
"Không khổ, đúng rồi, lão đại, đẳng cấp Luyện Dược Sư của ta đã tăng lên, ta có thể luyện chế Cố Nguyên Đan."
"Ừm? Cố Nguyên Đan? Có tác dụng gì chứ?"
"Sử dụng Tái Sinh Đan, trong thời gian ngắn hạn, thân thể ngươi sẽ kháng thuốc, Cố Nguyên Đan chuyên dùng để đối phó tình huống như vậy. Nó có thể cố bổn bồi nguyên, dược hiệu ôn hòa, đối với những trường hợp như kháng thuốc thế này, nó có thể khôi phục tổn thương thân thể giúp ngươi."
"Ah? Vậy thì tốt quá! Xin cho ta sớm ngày khôi phục đi, hiện tại ta chỉ thấy cả ngày uể oải."
"Lão đại không nên nóng vội, ta nhất định sẽ chữa khỏi thương thế cho lão đại."
"Ừm, ta tin tưởng ngươi!" Lục Thần gật đầu. Đúng lúc này, hắn nhận được một bưu kiện.
Người chơi Trái Đất đã không thể gửi email cho hắn, bưu kiện này có thể là do mấy người Lực Bạt Sơn gửi, hoặc là Thoa Ông gửi.
Lục Thần vội vàng mở ra.
Quả nhiên người gửi bưu kiện là Thoa Ông, trong thư chỉ có chín chữ!
"Bọn họ đến! Không cần lo cho ta, trốn!"
Lục Thần hơi híp mắt lại.
Tu La tìm được Thoa Ông nhanh như vậy sao? Điểm này hơi nằm ngoài dự liệu của Lục Thần.
Lục Thần vội vàng tìm Lục Y Y, chuẩn bị chạy về Lưu Vong thành.
"Thế nào? Muốn đi sao? Không đi theo chúng ta nữa?" Trong rừng xung quanh chòi hóng mát, có mấy dị tộc chậm rãi đi ra.
Trên đầu đám người kia có hai cái sừng, vóc dáng khôi ngô, màu da khác lạ, tướng mạo hơi giống với nhân loại, thoạt nhìn cũng không tính là quá xấu xí, trái lại còn tràn ngập vẻ đẹp nam tính.
Tuy trên ID đều mang một chữ "Ma", nhưng Thiên Ma tộc lại không có vẻ ngoài "trừu tượng" như các Ma tộc khác.
Với tư cách là chủng tộc cấp bá chủ ở Tam Trọng Thiên, trên người mỗi một Thiên Ma tộc nhân đều có khí chất tôn quý. Đồng thời, thực lực của bọn họ cũng khá dũng mãnh.
Trong hiện thực, thân thể của tộc nhân Thiên Ma tộc đã cường tráng vô cùng, thậm chí không hề thua kém các chủng tộc có ưu thế thân thể như Yêu Thú tộc, Thái Thản tộc, Long Nhân tộc, hơn nữa vóc người của bọn họ không cường tráng quá mức, khiến bọn họ có tốc độ nhanh.
Có người nói, Thiên Ma tộc sở hữu một bộ tâm pháp cao cấp và mấy bộ công pháp có tính trưởng thành, mấy đời tương truyền...
Lục Thần hơi híp mắt lại. Hắn đã rất cẩn thận, thế mà vẫn bị đội người Thiên Ma tộc này phát hiện?
Trong rừng có càng nhiều Thiên Ma tộc hơn bước ra, người cầm đầu cao tới 3 mét, thân mặc kim giáp, áo khoác ngoài màu đỏ phía sau lưng bay phấp phới trong gió.
Nếu phiên dịch dòng chữ trên hung chương trước ngực hắn ta sẽ thành... Nguyên Soái!
Lục Thần nhíu mày. Ngay từ đầu khi hắn theo đuôi tiểu đội có 300 người này, không chú ý tới gia hỏa ấy. Không ngờ một tiểu đội như vậy lại do cường giả cấp Nguyên Soái đích thân dẫn đội?
"Nhân loại!" Thủ lĩnh Thiên Ma đi tới trước mặt Lục Thần, hơi híp mắt lại, trầm giọng nói, "Ngươi không sợ chết sao?"
Lục Thần nhíu mày, rút Nghịch Thủy Kiếm ra, "Xem ra ta không tránh được trận chiến này, phải gánh thôi!"
Dưới sự trợ giúp của Cố Thể Đan, hiện tại thương thế của hắn đã không chuyển biến xấu thêm nữa, trình độ tổn thương chừng 50%. Chẳng qua nếu hắn ác chiến, hậu quả thế nào hắn cũng không biết.
Nhưng hiện tại, hắn không thể không chiến!
Thủ lĩnh kia lạnh lùng nhìn Lục Thần, đột nhiên hai mắt hắn ta chuyển từ màu xanh thành màu đỏ, rồi lại nhanh chóng khôi phục, "Thân thể ngươi tổn thương tới 53%, hơn nữa còn mất cánh tay phải, sở dĩ ngươi chấp hành nhiệm vụ thăm dò lần này hẳn là vì đã mất hy vọng."
Đột nhiên thủ lĩnh chuyển lời, "Nếu ta cho ngươi hy vọng, nhưng muốn ngươi phải lấy ít đồ vật ra xem như trao đổi, ngươi có đồng ý không?"
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Ngươi muốn gì?"
"Ta muốn Quỷ Sủng kia của ngươi! Xem như trao đổi, ta không chỉ thả ngươi, hơn nữa còn có thể cho ngươi một viên Chi Thể Tái Sinh Đan, 10 viên Thần Nông Đan."
Trong lòng Lục Thần hơi kinh ngạc, Thần Nông Đan? Hình như cấp Nguyên Soái có thể đổi nhiều loại đan dược hơn hắn.