Editor: Linh Tống
Lục Thần nhìn chằm chằm Thiên Ma Nguyên Soái, hơi híp mắt lại, "Cho nên các ngươi... Đã sớm chờ ở nơi này?!"
Lúc bọn họ tới, rõ ràng Lục Thần đã gọi Lục Y Y về. Nhưng hiện tại Ma Nguyên Soái lại chỉ đích danh muốn Lục Y Y, nói cách khác bọn họ đã thấy Lục Y Y, đồng thời còn thấy Lục Y Y đưa đan dược cho Lục Thần!
Đúng là Lục Y Y rất xinh đẹp, có lẽ sẽ có một số người có đam mê kỳ lạ thích nàng, nhưng đám người này là Thiên Ma tộc! Khác biệt chủng tộc, bọn họ muốn Lục Y Y không phải vì nàng xinh đẹp, khả năng duy nhất là năng lực luyện dược của nàng!
Bọn họ đã sớm mai phục mình ở đây!
Thiên Ma Nguyên Soái hừ lạnh, "Ngươi cũng không tính là quá đần độn. Không sai, đúng là có quan binh bên phía các ngươi mật báo nên chúng ta mới cố ý chia binh hai đường, một đường hấp dẫn lực chú ý của ngươi, một đường mai phục ngươi ở chỗ này!"
Lửa giận trong lòng Lục Thần lập tức bốc cháy hừng hực, hắn bị người bán đứng!
Chỉ cần hơi suy nghĩ một chút đã có thể đoán được, chắc chắn người bán đứng hắn là ba quan nhiệm vụ kia!
Tay trái của Lục Thần nắm chặt chuôi Nghịch Thủy Kiếm, "Tốt lắm, để một mình ta chấp hành nhiệm vụ cũng thôi đi, rõ ràng còn hố lão tử một vố! Ta thấy đúng là ta đã nhịn các ngươi quá lâu, cho nên các ngươi mới được một tấc lại muốn tiến một thước!"
"Ha ha ha ha, ngươi cảm thấy ngươi còn có thời gian thù hận sao? Tiểu tử, giao Quỷ Sủng kia ra đây, ta tha cho cái mạng chó của ngươi!"
Lục Thần có thể đi tới hôm nay, ngoại trừ thực lực còn nhờ hắn là người cầu ổn. Trước khi đi tới Thiên Vực tiếp theo, hắn thường sẽ xoát đầy cấp. Đánh một trận với Linh Vũ Dược Tôn, tiêu hao nửa năm tu luyện xong Thần Ma Tam Biến...
Vốn dĩ, Lục Thần định khiêm tốn làm người ở Lưu Vong thành, để Tiểu Mao Đoàn kiếm ít quân công dưỡng thương. Chờ sau khi Tiểu Mao Đoàn tiến hóa, thương thế cũng tốt lên lại nói tiếp.
Thế nhưng Thoa Ông đưa Tàng Bảo Đồ khiến hắn dính tới Tu La, vào lúc này người của Tu La đã đi tìm Thoa Ông.
Làm nhiệm vụ tử sĩ bị người bán đứng, có người muốn thấy hắn phơi thây hoang dã!
"Rất tốt, từ khi tới Tam Trọng Thiên, ta còn chưa bị hố tới mức này!" Đột nhiên Lục Thần nở nụ cười, sau đó giận dữ nhìn Thiên Ma Nguyên Soái, "Cho ta một con đường sống? Ngươi nghĩ ta sẽ tin tưởng ngươi sao?"
Thiên Ma tộc kia cười khinh thường, "Thế nào? Ngươi cảm thấy ngươi còn lựa chọn khác sao?"
Đột nhiên Lục Thần sửng sốt, cúi đầu, vừa cười vừa lắc đầu, "Từ trước tới nay ta vẫn luôn chán ghét việc lựa chọn, nhưng có một bằng hữu nói cho ta biết, quyền lợi quý giá nhất của con người là được lựa chọn!"
"Lại nói, thương thế trên người ta cũng do tên kia ban tặng, nhưng ta còn phải cảm ơn hắn."
"Hắn để ta hiểu được rất nhiều, cũng để ta trưởng thành hơn rất nhiều."
Ngẩng đầu, Lục Thần vẫn đang ngắm nhìn xung quanh. Mấy Thiên Ma tộc này đều là quân chính quy, trong đó còn có cường giả cấp Úy, thực lực cao, không phải đám dân binh trong Chiến Trường Thí Luyện có thể sánh.
Huống chi trong đó còn có một Nguyên Soái! Nguyên Soái Thiên Ma tộc, so với danh hiệu Nguyên Soái của nhân loại, không biết bên nào mạnh hơn.
Kéo thân thể trọng thương không trọn vẹn, đột nhiên khóe miệng Lục Thần hơi cong lên, lộ ra ý cười điên cuồng.
Hắn thu hồi Nghịch Thủy Lân Văn Kiếm! Vươn tay chậm rãi rút ra một vật từ trong hư không.
Vật ấy phát ra kim quang, theo nó bị hắn rút ra từng tấc từng tấc, Cửu Long Ảnh cũng dần hiện rõ!
Roạt, Lục Thần rút mạnh vũ khí của hắn ra, dùng một tay cầm lấy, đứng ngạo nghễ toàn trường.
Lắc lắc cổ, hắn bày ra vẻ mặt tiếc nuối, "Chắc chắn bác sĩ tư nhân của ta sẽ rất tức giận... Thật xin lỗi Tiểu Lục, lần này, ta lựa chọn... Chiến!"
"Các ngươi cùng lên đi, ta đang vội!" Hai mắt Lục Thần lóe lên tia sáng xanh.
Một giây sau, chòi hóng mát bên bờ sông lập tức nổ tung!
"Ma Chi Nhất Biến!" Gầm lên giận dữ, cả người Lục Thần phát ra kim quang gai mắt. Ngay sau đó, chỉ chớp mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Thiên Ma Nguyên Soái!
Bên tai Thiên Ma Nguyên Soái vang lên một giọng nói.
"Nhớ cho kĩ, ở trước mặt ta, các ngươi không có tư cách tự xưng là "Ma"!"
...
Lưu Vong thành!
Giữa nhà trệt trong khu ký túc xá hỗn loạn ở Thành Nam, một nam tử đang hốt hoảng chạy trốn.
Hắn ta mang mặt nạ lưu vong, không thấy rõ dáng vẻ, nhưng từ thân thể hắn ta không khó nhìn ra hắn ta không còn trẻ nữa.
Lúc này hắn ta vừa chạy chậm trên đường nhỏ trong khu ổ chuột, vừa lâu lâu lại quay đầu, căng thẳng chú ý tình huống sau lưng.
Người này chính là Thoa Ông.
Hắn ta đi theo phía sau một con báo, dường như tên tiểu tử này đã mật báo cho chủ nhân của nó trước.
Thiếp thân thị vệ của Tu La đang chạy tới thành Nam.
Sau khi nhận được tin tức, Thoa Ông lập tức rời khỏi chỗ ở.
Tiểu tử kia để ta chống đỡ thêm một hồi, hẳn có liên quan tới vết thương trên người hắn.
Tuy Duy Ngã Độc Cuồng sáng tạo ra kỷ lục một giờ 16 nhiệm vụ, nhưng thân thể hắn bị thương, không thể tác chiến lâu dài, điểm này Thoa Ông hiểu rất rõ. Thứ hai, thế lực sau lưng Tu La mới là điểm khiến hắn ta kiêng kỵ thật sự.
"Chỉ có thể chạy ra khỏi Lưu Vong thành... Tiểu tử, ngàn vạn lần không nên trở về, thế lực sau lưng Tu La là sự tồn tại ngươi không cách nào tưởng tượng được!"
Phía trước là cổng thành nam. Sau khi ra khỏi cổng thành nam sẽ tới Chiến Trường Vạn Tộc, hẳn Tu La không dám đuổi tới đó!
Ngay lúc hắn ta chạy tới vị trí cách cổng thành nam không tới 200 mét, từ trong ngõ nhỏ bên cạnh có một bóng người thản nhiên đi ra...
"Ngươi thật ngu xuẩn, ta chỉ cần ở đây chờ ngươi, quả nhiên ngươi tới thật." Người nọ ngẩng đầu, phảng phất như có thể thấy vẻ mặt đắc ý của hắn ta sau tấm mặt nạ.
Thoa Ông hít sâu một hơi, vậy mà gia hỏa này lại chạy thẳng tới đây chờ hắn ta!
Hơn nữa, vậy mà hắn ta lại biết được ID của mình! Không hề nghi ngờ, bọn họ đã biết được càng đầy đủ hơn!
Nhìn đối phương từng bước đi tới, Thoa Ông liên tục lui về phía sau, "Ngươi muốn làm gì, trong Lưu Vong thành cấm tranh đấu!"