Editor: Linh Tống
"Này, trận pháp?! Hắn đã bố trí trận pháp này lúc nào vậy!"
Trận pháp có uy lực rất lớn, nhưng rất nhiều trận pháp mạnh mẽ cũng phải bố trí trước, muốn bố trí loại trận pháp có thể mê hoặc cả Thiên Ma Nguyên Soái như Thiên Uy Kỳ Trận, tuyệt đối không phải chỉ vung tay là làm được.
Như vậy vấn đề bây giờ là, vì sao Duy Ngã Độc Cuồng có thời gian bố trí trận pháp này?
Quân cờ đen trắng xung quanh biến thành 300 chiến sĩ Nhân tộc. Mà với tư cách là kẻ địch duy nhất trong ván cờ, rất hiển nhiên, Thiên Mẫn là đối tượng bị bàn cờ công kích.
300 người chỉnh tề hô lớn.
"Thiên Uy Bác Sát Trận!" Sau đó bọn họ nhanh chóng biến ảo vị trí, vây quanh Thiên Mẫn.
"Này... Là trận trong trận!" Thiên Mẫn trừng muốn rách cả mí mắt, xem ra Thiên Uy Kỳ Trận còn khó đối phó hơn hắn ta tưởng.
Có thể đi ra ngoài hay không còn chưa biết, chứ đừng nói đến truy kích Duy Ngã Độc Cuồng!
Trong lúc quan sát quân cờ binh sĩ xung quanh, Thiên Mẫn đã tính toán số lượng đại khái của quân cờ, 300 quân.
Sau khi con số đại khái này xuất hiện, đột nhiên trong lòng Thiên Mẫn nghiêm nghị hẳn.
300 quân cờ, số lượng tương đương với thủ hạ của hắn ta... Đột nhiên, Thiên Mẫn biết Duy Ngã Độc Cuồng đã bày trận từ lúc nào.
"Lợi dụng Quỷ Ảnh Trọng Trọng giáng lâm, vừa đánh chết thuộc hạ của ta, đồng thời lại bố trí tiết điểm trận pháp... Thời điểm sau cùng, thật ra ta đã ở trong trận..." Nghĩ đến đây, đột nhiên lưng Thiên Mẫn túa đầy mồ hôi lạnh.
Tên kia lại có thể bố trí một trận pháp mạnh như thế ngay dưới mí mắt mình?
Từ lúc mới bắt đầu, hắn ta đã nghĩ xong cách đánh với mình, nói chính xác hơn, hắn không định đích thân đánh một trận với mình.
Chưa đánh đã lập mưu, hơn nữa trong lúc bất tri bất giác đã đẩy mình vào hiểm địa, đầu óc và mưu lược này khiến người ta không thể không khiếp sợ.
"Duy Ngã Độc Cuồng..." Thiên Mẫn hoàn toàn nhớ kỹ cái tên này!
...
Bên ngoài Lưu Vong thành, một nam nhân máu me khắp người từng bước một tới gần cổng thành nam.
Trong cặp mắt hắn ta bốc lên ngọn lửa xanh âm u, vết thương ở đầu vai phải đã hoàn toàn toét ra, ngay cả đi bộ cũng rất khó khăn.
"Thoa Ông, ta nói rồi, ta sẽ không để cho ngươi chết!"
"Cố lên, ta tới đây!"
Ở cổng thành nam Lưu Vong thành, một tên nam tử to lớn nhìn lão nhân đang ngã trước mặt, hừ lạnh một tiếng, "Không nhìn ra thực lực của ngươi cũng không tệ lắm, đáng tiếc hết lần này tới lần khác ngươi lại gặp được ta!"
Thoa Ông quỳ một chân trên đất, miệng phun máu tươi.
Đây là thuộc hạ của Tu La sao? Thực lực cũng quá kinh khủng! Hơn nữa hắn ta còn có kỹ năng hư hao thân thể.
Hắn ta cắt đứt gân chân của mình, hiện tại toàn bộ kỹ năng di chuyển vị trí toàn bộ bị cấm dùng.
Xem ra, cuối cùng mình vẫn không thể chạy thoát.
"Giao Tàng Bảo Đồ ra, ta tha cho ngươi một mạng!"
Thoa Ông ngẩng đầu, "Ngươi cảm thấy ta sống bao nhiêu năm như vậy là sống vô ích sao, ngươi tưởng ta sẽ tin tưởng lời ngươi nói? Muốn ra tay thì ra tay đi, dù sao ta cũng biết trước sẽ có một ngày như thế."
"Muốn chết? Ha ha ha, ngươi nghĩ quá đơn giản! Ngươi tưởng chết rồi cùng lắm thì quay về Nhất Trọng Thiên đầu thai? Thật xin lỗi, ở chỗ ta, ngươi muốn chết cũng khó!"
"Lại nói, vừa lúc ta mới mua được một bản công pháp chuyên dùng để dằn vặt người, có người nói những người đã từng mua bản công pháp này đều nói nó có hiệu quả đến kì lạ. Nếu nó đã tiện dụng như vậy, khi về ta nhất định sẽ đánh giá tốt cho người bán."
Thoa Ông nhìn chằm chằm người nọ, tức đến run cả người, "Ngươi... Chẳng qua chỉ là tay sai của Tu La!"
Đối với lời chửi rủa của Thoa Ông, người nọ không chút phật lòng, "Ah, đúng rồi, hình như ngươi đến từ Lục Nham Tinh đúng không? Cũng là tinh cầu cấp thấp rác rưởi. Thế nhưng nghe nói người ở đó rất cố gắng, thỉnh thoảng lại có mấy người tới Tam Trọng Thiên, ngươi là một trong số đó nhỉ? Hơn nữa đám người trẻ tuổi còn coi ngươi là lãnh tụ tinh thần. Không biết nếu ta phát video dằn vặt ngươi đến tinh cầu các ngươi, đám người coi ngươi là thần tượng sẽ có cảm giác thế nào đây."
"Ngươi tên súc sinh này!" Thoa Ông cắn chặt hàm răng, "Muốn phát video dằn vặt ta? Tốt, ta cầu còn không được!"
"Lộ trình Cửu Thiên của ta đã đến tận cùng, ta còn đang lo lắng mình không thể chỉ dẫn bọn họ tiến càng xa hơn! Video của ngươi chắc chắn sẽ kích thích ý chí và nhiệt huyết chiến đấu của tộc nhân ta, bọn họ cũng sẽ trở thành lớp sóng sau mãnh liệt nhất!"
Người nọ hơi híp mắt lại, Thoa Ông này có chút khó chơi.
"Súc sinh? Nếu như ta là súc sinh, ngươi còn chẳng bằng ta, như vậy chẳng phải ngươi còn không bằng súc sinh sao?" Miệng lưỡi của người này cũng không tệ.
"Thoa Ông, nghe ta khuyên một câu, thành thật giao Tàng Bảo Đồ ra, ta cho ngươi được chết thống khoái. Nếu ngươi không tin, ta có thể trực tiếp gửi thư mời thời hạn quyết đấu cho ngươi, có thời hạn quyết đấu, ngươi không cần lo lắng việc ta làm gì ngươi."
"Sao ngươi không suy nghĩ một chút, ngươi còn có hy vọng gì, ngươi còn giãy giụa làm gì? Một Tàng Bảo Đồ mà thôi, nếu ngươi có thể tự đi tìm thì đã đi tìm từ lâu, vì một bảo vật không thể có được, cần gì chứ!" Người nọ bắt đầu chơi bài tình cảm...
Thoa Ông cười ha ha, "Ta không chiếm được, nhưng các ngươi cũng đừng mơ có thể nhận được!"
"Muốn chết! Trước tiên móc đôi mắt ngươi ra, để ngươi không bao giờ nhìn thấy Tàng Bảo Đồ nữa!" Nói xong, người nọ giơ song chủy lên, muốn đâm thẳng về phía hai mắt lão nhân!
Đúng lúc này, trên tường thành phía sau phát ra tiếng nổ!
Ngay sau đó, một mũi tên nhọn màu đen dùng phương thức nhảy vọt không gian, một giây sau đã đến trước mặt thị vệ Tu La.
Thoa Ông khiếp sợ nhìn về phía tường thành, lúc này lại có ai đến cứu hắn ta?
Trên tường thành có một người toàn máu đang đứng... Người nọ lung la lung lay trong gió, đứng cũng không vững.
Bên cạnh hắn có một lục y nữ tử, dường như mũi tên vừa nãy là do nàng bắn ra.
"Là hắn!" Đầu óc Thoa Ông nổ tung, "Tiểu tử ngốc này, sao lại biến thành như vậy? Không phải ta kêu hắn không nên quay lại sao!"