Editor: Linh Tống
Một mũi tên này tới quá đột nhiên, hơn nữa mũi tên hoàn toàn không có quỹ tích vận động, chỉ chớp mắt đã trúng mục tiêu.
-1244...
Ở Tam Trọng Thiên, còn có sát thương hơn một ngàn? Ngay cả bản thân thị vệ cũng cảm thấy không thể tin được.
"Ha ha ha, đây là đang gãi ngứa cho ta sao?" Nhìn mũi tên trên đầu vai, thị vệ cười ha hả.
Thế nhưng mỉm cười một hồi, đột nhiên hắn ta phát hiện ra có điểm gì là lạ.
Không biết từ lúc nào, trên mũi tên có một con vật nhỏ lông xù màu trắng. Cặp mắt màu xanh lớn chừng hạt đầu của nó có vẻ cực kỳ đáng yêu, nhìn mình chằm chằm.
"Ừm? Đây là cái quỷ gì..." Thị vệ cau mày.
"Chi chi chi..."
Thị vệ: ...
Thế nhưng một giây sau, thân hình của vật lông xù đáng yêu kia đột nhiên tăng vọt, một ngụm cắn về phía thị vệ.
【 Thịnh Yến! 】
-88 vạn! HP của thị vệ trực tiếp giảm đi một phần năm! Đồng thời trên người còn trúng ba debuff.
Quan trọng nhất là công kích của con chuột lớn kia mang theo tổn thương thân thể, miệng vừa hạ xuống, hắn ta đã mất một mảng lớn máu thịt, trên vai phun đầy máu tươi.
Hơn nữa sau khi cắn một cái ở bả vai hắn ta, nó không bao giờ nhả ra nữa.
Trạng thái dị thường nhanh chóng xếp chồng, hai tầng, ba tầng, HP của thị vệ cũng đang nhanh chóng giảm từng đoạn từng đoạn...
"Này... Đây là..." Lúc này thị vệ mới nhớ tới việc quay đầu nhìn về phía tường thành, bóng người trên tường thành đeo mặt nạ, không nhìn thấy dung mạo, nhưng có thể nhìn ra hắn thiếu một cánh tay.
Thị vệ cũng không phải người ngu, cộng thêm hai ngày nay hắn ta vẫn luôn nghe Tu La nhắc tới người này, thoáng cái đã nghĩ ra.
"Là, Đoạn Tí Tử Thần!"
Bị Tiểu Mao Đoàn quấn lên, tên kia không thể quan tâm tới Thoa Ông được nữa. Lục Thần dùng Tam Trọng Môn truyền tống đến bên cạnh Thoa Ông, "Lão đầu, không sao chứ."
Thoa Ông nhìn Lục Thần với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, "Sao ngươi lại trở lại! Sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?"
"Bị mấy tiểu nhân ám toán, chờ sau khi lão tử khỏi hẳn lại trở về thu mạng của bọn họ. Hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này trước." Nói xong, Lục Thần chạy tới đỡ Thoa Ông lên, nhưng bản thân lại thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
"Mẹ nó... Lão đầu, ngươi có thể tự đứng lên không? Ta..."
Thoa Ông giãy giụa đứng lên, còn dìu ngược lấy Lục Thần, "Ngươi đã thành như vậy rồi còn trở về cứu ta? Lá gan của ngươi cũng quá lớn."
Lục Thần cười ha hả một tiếng, "Ha ha ha, ta chỉ bị thương, cũng không chết, sao không thể tới! Ta nói rồi, ta sẽ không để ngươi chết, đi!"
Hai người nâng đỡ lẫn nhau, từ từ đi qua bên người thị vệ đang rơi vào khổ chiến. Thị vệ dùng một đao tạm thời bức lui Tiểu Mao Đoàn, kinh hoảng nhìn về phía Lục Thần, "Ngươi là Đoạn Tí Tử Thần! Vì sao ngươi muốn cứu hắn!"
Lục Thần dừng bước, liếc nhìn người nọ. Hắn suy nghĩ một chút sau đó lại nói với Tiểu Mao Đoàn, "Ăn sạch sẽ chút đi..."
...
Trong quần sơn bên ngoài Chiến Trường Vạn Tộc, ở một hang động u ám nào đó, nước suối chảy róc rách, chỉ có điều trong nước có lẫn lượng lớn máu loãng, khiến dòng nước biến thành màu đỏ.
Lục Y Y đang trị liệu thương thế cho Lục Thần.
"Cô nương, thương thế của hắn có vẻ rất nặng, có thể cứu sống không?"
Lục Y Y nhíu chặt hai hàng lông mày, khử trùng vết thương cho Lục Thần, "Trước đây chủ nhân của ta đã thân mang trọng thương. Vốn dĩ ta đã khống chế được thương thế của hắn, nhưng lúc này hắn bị tiểu nhân hãm hại, gặp phải cường giả Thiên Ma, thương thế có xu hướng vừa bộc phát đã không thể ngăn cản..."
"Nếu không thể khiến thương thế ngừng tăng thêm, cho dù cường độ nhục thể của hắn có mạnh mẽ hơn người bình thường cũng không thể chịu nổi!"
Khi trò chơi Cửu Thiên mới vừa tiến vào Trái Đất, phía nhà phát hành đã đổi thuộc tính 3D thành "cường độ thân thể". Vốn dĩ mọi người cho rằng đây là điểm đặc sắc “tiên hiệp võng du” mà Thiên Hành tạo ra để hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Nhưng hiện tại suy nghĩ lại, cái tên bọn họ đặt ra mới là chính xác nhất.
Sau nhiều lần trọng thương vẫn cưỡng ép ra tay, Lục Thần có thể sống đến bây giờ tuyệt đối là nhờ cường độ thân thể.
"Lão nhân gia." Lục Y Y lo lắng nói, "Ngươi chăm sóc hắn giúp ta một hồi, ta muốn đi luyện chế một số Cố Thể Đan, có thể phải tốn một ít thời gian."
Thoa Ông suy nghĩ một hồi, "Cô nương, hiện tại mới luyện sợ rằng không kịp nữa. Ngươi nói cho ta biết hắn cần đan dược gì, ta đổi cho ngươi."
Lục Y Y nhìn Thoa Ông với ánh mắt kỳ quái, "Nếu trực tiếp mua đan dược giá cả sẽ càng cao hơn, hơn nữa chính lão nhân gia ngài cũng bị thương."
"Không sao, ta liếm máu ở Lưu Vong thành nhiều năm, cũng có không ít điểm quân công đây." Thoa Ông khoát tay ngăn cản. Hắn ta nhìn thoáng qua Lục Thần còn đang hôn mê, thở dài một tiếng.
"Ta ở Tam Trọng Thiên nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy gia hỏa nào liều mạng giống hắn."
"Hắn muốn ta không nên nói với người ngoài rằng ta là bằng hữu của hắn, nhưng không biết vì sao, ta lại cảm thấy có thể trở thành bằng hữu của hắn là chuyện đáng để kiêu ngạo!"
Thoa Ông có bốn vạn giá trị quân công, dù mỗi ngày Lục Thần xoát Chiến Trường Thí Luyện một tiếng, cũng tốn một tháng mới kiếm được.
Chắc chắn đây là một khoản tiền lớn với một người bình thường.
Mặc dù Lục Y Y biết tính cách của Lục Thần, có thể sẽ không lấy quân công của Thoa Ông, nhưng bây giờ Lục Thần hôn mê, mạng sống bị đe dọa, cũng không quan tâm được nhiều điều như vậy.
“Cái đó, lão nhân gia, làm phiền ngươi xem có thể đổi được Thất Chi Tức Phượng Đan hay không… Trước tiên để tình hình của lão đại ổn định lại đã.” Lục Y Y cũng không biết quân hàm của lão nhân, không biết hắn ta có thể đổi được cấp bậc đan dược gì, chỉ có thể để hắn ta xem thử trước đã.
“Ta xem một chút, Thất Chi Tức Phượng Đan đúng không, kiểm tra! Hả? Tìm được, 2000 quân công một việc Thất Chi Tức Phượng Đan…” Đúng là hơi đắt.
“Làm phiền lão nhân gia đổi ba viên.”
“Được… Không đúng! Cô nương, ta thấy ở đây còn có Bát Chi Tức Phượng Đan.”
“Cái kia quá đắt.”
“Đắt thì đắt thật, 5000 quân công một viên, cả đời này ta cũng không nỡ dùng… Ầy, ta đổi ba cái.”