Editor: Linh Tống
Thoa Ông lại mắng chửi, nhưng trên tay lại không chậm trễ một giây nào, trực tiếp đổi ba viên.
“Ta vốn muốn để tiểu tử này dùng đan dược tốt nhất, vừa nãy còn thấy có Cửu Chi Tức Phượng Đan, kết quả 12000 quân công một viên… Quên đi, tiểu lão đệ, đám người nghèo chúng ta cứ dùng tạm một chút đi.”
“Lão nhân gia, không sao cả, ta có thể gia công thêm chút nữa, tuy so ra kém hơn Cửu Chi Tức Phượng Đan, nhưng sẽ tốt hơn Bát Chi bình thường một chút.”
“Ồ, vậy thì tốt quá!”
Thoa Ông nhìn Lục Y Y đang bận rộn, không nhịn được hỏi, “Cô nương, cô là… Quỷ Sủng sao? Có ngươi ở bên cạnh thì quá tốt, ngươi xuất hiện ở Nhị Trọng Thiên sao?”
Lục Y Y mỉm cười, “Lão nhân gia, điều này… Ta không tiện nói nhiều, chỉ có thể nói ta là duy nhất trong Cửu Thiên…”
Lão nhân tiếc nuối gật đầu, “Còn tưởng biết chỗ nào rơi ra, ta có thể nói cho những người trẻ tuổi ở cố hương đi tranh một chuyến, cũng đúng, cô nương này thật sự không tầm thường.”
“Đúng rồi, với tốc độ kiếm quân công của tiểu tử này, có lẽ đã dùng Tái Sinh Đan chữa trị vết thương trên người từ sớm, hắn vẫn không khỏe lại, có lẽ vì đã nảy sinh kháng tính với Tái Sinh Đan.”
Lục Y Y gật đầu, “Đúng là như thế, lúc trước ta luyện chế Cố Thể Đan cho hắn, chỉ vừa ổn định lại đã…”
“Ta sẽ đổi chút đan dược cao đẳng, ngươi nói cho ta biết cái nào không có kháng tính… Ồ ồ, đúng đúng, cũng phải đổi cả Tứ Chi Tái Sinh Đan nữa, chữa tốt cho tiểu tử này luôn.”
Lục Y Y nhìn thoáng qua Thoa Ông, vội vàng đứng dậy hạ thấp người hành lễ với Thoa Ông, “Đa tạ lão nhân gia!”
Thoa Ông đỡ Lục Y Y đứng dậy, “Cảm ơn cái gì chứ, là hắn cứu một mạng này của ta, có cho hắn hết bốn vạn quân công này cũng không quá đáng!”
“Ôi chao, tiểu tử này có ngươi giúp đỡ, thật sự là vận khí tốt.”
…
Đến tối, Lục Thần mơ màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã phát hiện trạng thái của mình rất tốt.
“Hả? Tình huống này là sao? Không phải ta bị trọng thương, suýt chết sao…” Lục Thần hơi mơ hồ, gãi đầu theo thói quen.
Chờ hắn buông bàn tay phải xuống, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trợn to mắt nhìn cánh tay phải của mình.
“ĐM, tay phải của lão tử! Không phải ta đang nằm mơ chứ!” Trong khoảng thời gian này vẫn không có cánh tay phải, Lục Thần vẫn thấy không quen, dù sao hắn vẫn còn cánh tay phải ở trong hiện thực.
Bây giờ cánh tay phải đã quay về, đây chắc chắn là một tin tức cực tốt với hắn.
“Lão đại, ngươi đã tỉnh?” Lục Y Y cầm một ít thảo dược quay về từ ngoài động, “Bên ngoài có một ít thảo dược nên ta đi đào một ít, chờ chút nữa có thể luyện chế chút đan dược giải độc cho Thoa Ông.”
“Lão đại, ngươi có khỏe hơn chút nào không? Thoa Ông đã bỏ ra hết tất cả vốn liếng, đổi rất nhiều đan dược cho ngươi, có lẽ vết thương của ngươi đã tốt hơn một chút.”
“Tiểu tử, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi.” Thoa Ông khập khiễng đi tới từ sau lưng Lục Y Y, có lẽ sợ một mình Lục Y Y đi ra ngoài gặp phải nguy hiểm gì đó.
“Số đan dược do ta đổi không đáng nhắc đến, ngược lại Y Y cô nương lại có thể tăng phẩm chất đan dược, tiểu tử, vận khí của ngươi cũng quá tốt.”
Lục Thần chớp mắt, cuối cùng đã nhớ lại chuyện trước đó.
Xem ra, hai người này đã chăm sóc hắn trong lúc mình hôn mê, Thoa Ông còn đổi rất nhiều đan dược, chắc chắn trong đó bao gồm cả Tứ Chi Tái Sinh Đan, vì vậy hắn mới có cảm giác tốt đẹp như thế.
“Ta cảm giác rất tốt… Lão đầu, sao ngươi lại trúng độc? Sao ta không nhớ rõ ngươi đã trúng độc.”
“Trên chủy thủ của tên kia có độc, là độc cơ thể.”
“Độc cơ thể? Đó là thứ đồ chơi gì?”
“Đúng!” Thoa Ông đi đến bên cạnh Lục Thần, ngồi xuống, “Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi cũng không biết cả điều này chứ.”
“Rất kỳ quái sao? Ta đến chưa được một tháng…”
“Không phải chứ, một tháng? Ngươi vừa đến một tháng đã lợi hại như vậy? Vậy chẳng phải ngươi sẽ lật trời ở Nhị Trọng Thiên sao?”
Lục Thần mỉm cười, “Miễn cưỡng cũng tạm được.”
“Thật sao? Vậy kể cho ta nghe một chút.”
“Hảo hán không nhắc lại chuyện anh dũng năm đó, có gì hay để nói chứ.” Lục Thần mỉm cười lắc đầu, “Lão đầu, ta nói cho ngươi biết, từ sau khi ta đến Tam Trọng Thiên thật sự vô cùng xui xẻo!”
Trong lòng Lục Thần rất buồn bực, hắn là một cường giả siêu cấp như vậy, lại bị ép phải chạy trốn đến Lưu Vong thành ở Tam Trọng Thiên, còn bị tiểu nhân bày gian kế hãm hại, nghĩ thôi cũng thấy bực bội.
“Nói ra ngươi cũng không tin, ngày đầu tiên ta đến đây đã gặp phải người của Yêu Thú tộc đến xâm lược, phá hủy thôn xóm của tiểu đội chúng ta, sau đó nhân loại có gian tế, bị bán đứng…”
“Sau đó lại đến Thiên gì đó… Dù sao cũng đến một chỗ nào đó, bị chặt rơi một bên cánh tay, bắt đầu từ đó ta đã không còn trạng thái tốt nữa.”
“Sau đó bị một đám người phát lệnh truy nã, chạy đến Lưu Vong thành, vốn dự định nghỉ ngơi chăm sóc vết thương ở đây, hay lắm, lại gặp phải tiểu nhân, lúc ta chấp hành nhiệm vụ tử sĩ lại bị ba quan nhiệm vụ kia báo trước với Thiên Ma tộc đến chặn đánh ta… CMN, một tháng này thật sự là ác mộng!”
Lục Thần thật sự quá oan uổng, tuy nói hắn lấy được chí bảo 《 Hỗn Nguyên tâm pháp 》, tiến cấp Như Ý Trường Côn đến Thiên Trừng Cửu Long Trụ, còn lấy được một tấm Tàng Bảo Đồ, thế nhưng quá trình này quá oan ức.
Khó khăn lắm mới bắt được một người, Lục Thần không nhịn được kêu ca kể khổ.
Bởi vì Lục Thần giấu giếm nhân tố mấu chốt là Thiên Trừng Tháp, cùng với việc hắn bị Tam Trọng Thiên phát lệnh truy nã, vì vậy nghe việc hắn đã từng trải qua cũng không quá đáng sợ.
“Tiểu tử ngốc, Lượng Trọng Thiên trước đó đều chỉ là chơi đùa, đến Tam Trọng Thiên thì ngươi mới có thể hiểu được nhân loại… Không đúng, là bản tính của vạn tộc.”
“Vậy là ngươi đã bị ám hại hai lần trên quãng đường này.”
Lục Thần lắc đầu, “Ừm, ta thật sự đã cảm nhận được, thật ra ta chưa gặp dã quái chân chính ở Tam Trọng Thiên, ngược lại mỗi một người này đều không khác dã quái là bao.”
“Mỗi lần lên một tầng của Cửu Thiên, cảm giác chân thực lại tăng thêm một tầng…”