Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 666 - Chương 666: Thiên Mệnh Nguyên Soái (26/63)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 666: Thiên Mệnh Nguyên Soái (26/63)

Editor: Linh Tống

Dựa vào thực lực của danh hiệu Nguyên Soái, hắn ta có thể tránh được mũi tên kia.

Ngay từ đầu còn tốt, thế nhưng sau đó, đột nhiên tốc độ xạ kích của tên kia tăng mạnh, càng ngày càng khó tránh. Cũng may mình có sức quan sát hơn người nên mới có thể tìm được tuyến đường tránh né từ trong vô số mũi tên.

Đang lúc tránh né, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một cửa đá, từ trong cửa đá có một mũi tên bắn ra, trực tiếp bắn trúng bản thân mình.

Sau khi bị một kích trúng mục tiêu, kế tiếp, chờ đợi hắn ta là mưa rền gió dữ càng kinh khủng hơn...

Hắn ta đã trúng chiêu như vậy, lẽ nào người khác cũng thế?

"Ngươi, ngươi không thể nhìn thấy chúng ta! Sương mù này là Huyễn Thuật Thiên Cấp!"

Lục Thần mỉm cười, "Ta không phát hiện các ngươi, nhưng muốn giết các ngươi cũng không cần phải nhìn thấy."

"Mục đích ta bắn ra những lần xạ kích trước đó cũng không phải vì muốn bắn trúng các ngươi, mà là giới hạn phạm vi hoạt động của các ngươi trong phạm vi khống chế của ta."

"Sau khi gia tốc, ta tiếp tục thu nhỏ phạm vi hoạt động của các ngươi, đồng thời cho ra một tuyến đường có thể tránh né. Các ngươi phải tránh né dựa vào tuyến đường ta đưa ra, mà Tam Trọng Môn lại giúp ta bắn trúng mục tiêu!"

"Này..."

"Không ngờ tất cả các ngươi đều trúng chiêu. Xem ra các ngươi còn cần tăng kinh nghiệm thực chiến."

"Cuối cùng các ngươi vẫn khiến ta phải thất vọng." Lục Thần thản nhiên đi về phía Bồ Đề Nguyên Soái, giơ Cửu Long Trụ lên, đang định đập xuống.

Oanh một tiếng, trên trời vang lên một tia sấm sét, kinh sợ toàn trường!

Lục Thần hơi híp mắt lại, kinh ngạc nhìn về phía chân trời.

Bầu trời đang trong xanh, vì sao lại có sấm sét...

Lúc này, trên bầu trời có một bóng trắng lơ lửng giữa không trung, mái tóc dài và bộ đồ trắng của hắn ta bay phấp phới trong cuồng phong.

Bên cạnh hắn ta, hai thanh phi kiếm điên cuồng xoay quanh.

Oanh, lại thêm một đạo sấm sét, lôi quang rọi sáng khuôn mặt hắn ta.

Cặp mắt hắn ta trống trơn trắng phau, không có con ngươi.

"Người đánh thương tộc nhân ta, chết!"

“Ha ha ha ha, là Đông Phương Kỵ! Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi xong đời!” Bồ Đề Nguyên Soái cười ha hả.

Lục Thần hơi híp mắt lại, người này không có cánh lại có thể bay lên, Tam Trọng Thiên có cường giả như vậy sao?

Trong cơn tức giận lại gây ra sấm sét, có vẻ cái “Đông Phương Kỵ” cũng hơi mạnh mẽ!”

Ở đằng xa, Thoa Ông quát to với Lục Thần, “Tiểu tử, cẩn thận, đó là Thiên Mệnh Nguyên Soái!”

Nếu nói, danh hiệu của người khác đều là tự phong, vậy Thiên Mệnh là do thượng thiên bổ nhiệm!

“Thiên Mệnh Nguyên Soái?” Lục Thần hơi híp mắt lại, “Đông Phương gia cũng có chút thủ đoạn.”

“Nói nhảm, Đông Phương gia chúng ta có thể đ sừng sững trong lục đại thế lực nhân loại, sao có thể không có Thiên Mệnh Nguyên Soái!” Bồ Đề Nguyên Soái không quan tâm việc mạng sống của mình đang nằm trong tay Lục Thần, “Duy Ngã Độc Cuồng, ta thừa nhận ngươi rất mạnh, thế nhưng đứng trước mặt Đông Phương Kỵ, ngươi chỉ là chó cảnh!”

Sự xuất hiện của Đông Phương Kỵ khiến bầu trời Lưu Vong thành phong vân biến ảo.

Vô số người ngước nhìn nam nhân kia.

“Là Thiên Mệnh Nguyên Soái! Trời ạ, Đông Phương gia lại phái ra Thiên Mệnh Nguyên Soái!”

“Trận tranh đoạt của thập đại gia tộc là tranh cái gì chứ, còn không phải tranh đoạt số lượng Thiên Mệnh Nguyên Soái sao!”

“Năm nào cũng có danh hiệu Nguyên Soái, nhưng phải qua bao nhiêu năm một gia tộc mới xuất hiện một Thiên Mệnh Nguyên Soái chứ! Có người nói mỗi một Thiên Mệnh Nguyên Soái, đều là các thế lực lớn tiêu tốn nhiều tiền để bồi dưỡng, thêm thuộc tính khi cắn đan dược như cắn kẹo, lại mạnh hơn một khoản!”

Tam Trọng Thiên đã có thêm thuộc tính đan dược, tuy so ra kém Lục Thần ăn tiên đan, nhưng tích tiểu thành đại, nhân tài do các đại thế lực gia tộc bồi dưỡng ra có thuộc tính vô cùng khủng bố!

Chẳng những có đan dược, còn có đủ loại công pháp đỉnh cấp, trang bị, trấn sơn chi bảo của thế lực, có thể nói Thiên Mệnh Nguyên Soái có tài nguyên dùng mãi không hết, dùng mãi không cạn!

“Duy Ngã Độc Cuồng, đáng tiếc ta không được thấy ngươi chết thảm trên tay Đông Phương Kỵ, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết trước, đấu với Đông Phương gia chúng ta, ngươi chắc chắn phải chết!”

Lục Thần khẽ nhíu mày, nhìn thoáng qua Bồ Đề Nguyên Soái, “Ngươi muốn thấy ta chết? Cũng được, ta cho ngươi một cơ hội, ta giữ lại cái mạng này của ngươi trước, đợi chút nữa sẽ đòi lại!”

Quay đầu, Lục Thần nhìn về phía người nọ ở chân trời.

Đây là lần đầu tiên Lục Thần cảm nhận được áp lực đến từ người chơi!

Thiên Trừng Tháp cũng được, hoặc là đánh một trận với người trong núi cũng tốt, đại chiến với Boss Thiên Vực cũng thế, trên thực tế bọn họ chỉ có thể coi là nửa người chơi.

Thậm chí bọn họ còn không thuộc về Thiên Vực hiện tại.

Còn Đông Phương Kỵ thật sự là người chơi cùng một Thiên Vực với Lục Thần, hơn nữa đều là nhân loại! Đối với Lục Thần, không có người chơi nhân loại nào có thể cho hắn cảm giác áp lực mạnh mẽ như thế.

“Lại còn có người mạnh như vậy!” Lục Thần hơi híp mắt lại, tiện đà nhếch môi lên, “Thú vị!”

“Ma Chi Nhị Biến!” Lục Thần lấy hình thái Ác Ma, mở rộng cánh bay đến giữa không trung.

Hai người đứng ở giữa không trung, một người như Lôi Thần Hàng Thế, một người như Ác Ma Quân Lâm.

Một người có cuồng phong vây quanh, trên đỉnh đầu có sấm sét ầm vang, một người có hắc khí quấn quanh, trên đỉnh đầu cũng có sấm nổ liên miên.

Một người đôi mắt trắng bệch, một người lại có khí xanh tràn ra trong đôi mắt.

Đông Phương Kỵ khẽ nhíu mày, “Đôi mắt của ngươi dâng trào Ma khí, không chỉ đơn thuần là hiệu ứng đặc biệt biến thân, lẽ nào ngươi là… Ma tộc?!”

Lục Thần cũng khẽ nhíu mày, “Đôi mắt của ngươi trắng dã, lẽ nào ngươi bị… Bệnh đục thủy tinh thể?”

Thoa Ông đứng ở phía sau suýt nữa nôn ra máu mà chết, lúc này đã là lúc nào, tiểu tử thối mù lòa khi còn mỉa mai đối phương? Thật sự không muốn sống nữa.

Bồ Đề Nguyên Soái nằm trên mặt đất nghe được lời nói của Lục Thần, suýt nữa phát điên.

Đối mặt với Đông Phương Kỵ còn dám nói năng vô lễ như thế, tiểu tử kia thật sự là thằng điên.

Vốn Lục Thần không muốn trả lời vấn đề của Đông Phương Kỵ, tiện thể cười nhạo đối phương một chút.

Bình Luận (0)
Comment