Editor: Linh Tống
Bọn họ vốn cũng muốn tiến vào Tam Trọng Thiên sớm hơn, nếu có người giúp đỡ thì đương nhiên là không thể tốt hơn.
Còn về vấn đề "tồn vong Trái Đất" này, cứ chờ thực lực tăng lên rồi tính.
"Các vị, hiện nay các vị tạm thời không được để lộ tin tức này ra ngoài, để tránh làm cho quần chúng hỗn loạn. Xin các vị nhấn mạnh điểm này khi nói chuyện với các cơ quan của quốc gia mình để liệt tin tức này vào loại bí mật quốc gia." Tống Quân Thành nói tiếp: "Để đối phó với lần kỳ ngộ hoặc có thể coi là khiêu chiến này, bây giờ chúng ta đưa ra một kiến nghị, cần các quốc gia giảm bớt quân phí, đẩy mạnh giúp đỡ đoàn đội đỉnh cấp trong Cửu Thiên."
"Ta lấy danh nghĩa đồng minh Trung Quốc để đảm bảo, vừa rồi ta đã nói ra tất cả tin tức, xin mọi người tiến hành thảo luận và biểu quyết với kiến nghị ta vừa nói."
Cuối cùng hội nghị cũng tiến vào quy trình bình thường, trong bữa tiệc, đại biểu của các quốc gia cầm điện thoại di động lên để thương nghị với người lãnh đạo của quốc gia mình...
Việc này liên quan đến sự an toàn và một số tiền cực lớn với mỗi quốc gia, tất nhiên là không thể giải quyết ngay trong ngày hôm nay được.
Nhưng mấy tin tức nặng ký này cũng dấy lên sóng to gió lớn trong cao tầng của các quốc gia...
Bọn họ còn cần thời gian để tiêu hóa, nhưng không hề nghi ngờ gì nữa, không bao lâu sau, Trái Đất sẽ nghênh đón một thay đổi mang tính cách mạng.
...
Mười giờ tối, Lục Thần cuối cùng đã chạy tới vị trí tọa độ.
"Ọe!" Lục Thần một hơi hộc ra Thoa Ông.
Vì đây là một kỹ năng đặc biệt cho nên trên người Thoa Ông cũng không dính đầy nước bọt của Lục Thần. Thế nhưng sắc mặt hắn ta lại trắng bệch, giống như đã trải qua một quá trình kinh khủng nào đó.
"Tiểu tử, ta cảnh cáo ngươi, lần sau ngươi còn dám nuốt ta, ta, ta sẽ liều mạng với ngươi!"
Bị một người đàn ông nuốt vào bụng, còn phải đợi trong đó chừng mấy ngày, trên đường đi Lục Thần còn ăn một chút lương khô... Ngẫm lại cũng không phải một việc vui vẻ gì.
"Trước đó ta hỏi ngươi, chính ngươi nói nguyện ý." Lục Thần lắc đầu: "Không dùng phương pháp này, ta có thể mang ngươi qua đây sao?"
"Cái này... Ai biết tiểu tử ngươi còn có kỹ năng kỳ lạ như thế! Đời này ta chưa bao giờ gặp!"
"Lão nhân đừng nóng giận, ngươi xem, chúng ta đã đến tọa độ của bảo vật." Lục Thần vỗ vai Thoa Ông.
Thoa Ông lắc đầu, nuốt thì cũng đã nuốt rồi, cũng không còn cách nào khác.
Hắn ta lập tức quay đầu nhìn ra trước mắt.
Phía trước là một phế tích chất đầy xương khô, khắp nơi là xương cốt của những chủng sinh vật không rõ nguồn gốc. Phần lớn chúng được chôn ở dưới đất, chỉ để lộ ra một bộ phận, từ đó không khó tưởng tượng thân thể của bọn nó to lớn tới cỡ nào.
Âm phong tàn phá bừa bãi khắp nơi sinh ra những âm thanh giống như phượng hót, Thoa Ông nhịn không được rùng mình: "Tiểu tử, nơi này có hơi tà dị."
"Có chỗ nào tà dị?" Lục Thần khó hiểu hỏi.
"Ngươi biết đây là hài cốt của con gì không?" Thoa Ông nhìn về phía Lục Thần.
"Không biết." Chủng tộc mà Lục Thần biết cũng không nhiều, huống hồ những thứ này còn là hài cốt, càng khó có thể phân biệt ra được.
"Là long tộc viễn cổ?"
Lục Thần hơi sửng sốt.
"Đúng vậy, nói một cách chuẩn xác, chúng nó cũng không phải là một thành viên trong vạn tộc. Ví dụ như tọa kỵ Cửu Dực Thiên Long của ngươi chính là một chi nhánh của long tộc viễn cổ, Thương Thiên Thanh Long, Hắc Viêm Long Hoàng cũng vậy."
Lục Thần cau mày: "Chi nhánh? Nói một cách khác, Cửu Dực Thiên Long và hai ấu long thần thú của ta đều không phải là long tộc viễn cổ đúng nghĩa?"
Thoa Ông tiếp tục nói: "Đúng vậy! Ta từng nhìn thấy một đoạn văn tự trong một phó bản ghi lại lịch sử của chúng."
"Long tộc viễn cổ vô cùng mạnh mẽ, thế nhưng chúng nó lại quá cao ngạo. Ở trong mắt bọn chúng chỉ có hai thế lực là ‘bản thân’ và ‘những người khác’. Thông thường một con long tộc viễn cổ sẽ chiếm riêng một lãnh địa cho mình! Nếu có đồng loại tiến vào lãnh địa của chúng, chúng sẽ công kích đối phương mà không hề do dự!"
"Bởi vì long tộc viễn cổ hành động độc lập như thế, cho nên trong thời kì đỉnh cao của chúng nó, chúng chiếm tới 90% lãnh địa của Tam Trọng Thiên!"
Lục Thần khiếp sợ: "90%? Gần như độc chiếm Tam Trọng Thiên luôn à! Thực lực cá nhân của long tộc viễn cổ mạnh đến vậy sao? Nhưng vì sao Tam Trọng Thiên lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?"
"Tấm bia đá kia không nói rõ chi tiết, nó chỉ nhắc tới một thời kỳ, khi đó long tộc viễn cổ trong Tam Trọng Thiên gần như mất tích tập thể, rất hiếm gặp được một con. Mà những con long tộc viễn cổ lạc đàn này cũng chỉ xuất hiện trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó liền biến mất."
Thoa Ông chạm vào một khúc long cốt bên cạnh, dùng sức gõ một cái: "Tiểu tử, ngươi xem, tấm bia đá kia ghi chép chuyện từ mấy ngàn năm trước, nhưng những xương cốt trần trụi trên mặt đất này vẫn còn kiên cố như vậy. Từ đó có thể tưởng tượng được, thân thể của long tộc viễn cổ khủng bố đến mức nào!"
Lục Thần cũng gõ long cốt một cái, thật sự rất cứng.
"Không ngờ ở đây lại có nhiều hài cốt của long tộc viễn cổ như vậy. Tiểu tử, nơi đây lộ ra ngoài, đám yêu tộc chắc cũng sẽ nhìn thấy, không biết bảo vật có còn đó hay không, chúng ta nhanh tìm xem."
Sự thật chứng minh, dẫn Thoa Ông đi cùng cũng có chỗ tốt, đó là Thoa Ông lăn lộn ở Tam Trọng Thiên lâu như vậy, vì vậy hắn ta biết rất nhiều thứ mà Lục Thần thiếu hụt.
Hai người tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong.
Dọc theo con đường này, khắp nơi đều là long cốt cực lớn, không biết nơi đây đã chôn bao nhiêu con long tộc viễn cổ.
Không lâu sau, hai người đi tới một sườn núi rộng chừng bốn, năm trăm mét, có thể mơ hồ nhìn thấy long cốt ở bờ bên kia.
"Vị trí tọa độ nằm ở bờ bên kia." Lục Thần nói tiếp: "Hai bên bờ cách nhau quá xa, không thể sử dụng kỹ năng di chuyển vị trí được, bây giờ phải chúng ta bay qua hoặc là cưỡi tọa kỵ bay qua."
Thoa Ông nói rằng, "Không thể sử dụng tọa kỵ được. Cửu Dực Thiên Long của ngươi có thể khiến cho những tọa kỵ còn lại thần phục, nhưng khi ở trong mộ địa tổ tiên của nó, nó cũng sẽ chịu ảnh hưởng hệt như vậy, nên nó không thể nào phi hành được."