Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 677 - Chương 677: Hẻm Núi Khó Qua (37/63)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 677: Hẻm núi khó qua (37/63)

Editor: Linh Tống

Lục Thần gọi ra Cửu Dực Thiên Long, tên này nhìn thấy xung quanh có vô số bạch cốt thì gào thét một tiếng, quả nhiên là không muốn phi hành.

Lục Thần vỗ Cửu Dực Thiên Long: "Cửu Dực có hơi khổ sở... Trở về đi!"

Tọa kỵ không thể bay, vậy chỉ có thể dựa vào cánh. Nhưng khi Lục Thần nhìn kỹ bầu trời của hẻm núi thì lại nhíu mày.

Cẩn thận kiểm tra, hắn có thể nhìn thấy những hạt bụi cực nhỏ dưới hẻm núi trực tiếp phóng về phía chân trời với tốc độ cực nhanh...

"Hửm? Gió thổi nhanh như thế, nhưng sao ta ở chỗ này lại không cảm nhận được gì?" Hiển nhiên là có hơi không hợp lý.

Suy nghĩ một chút, Lục Thần nhặt lên một hòn đá to gần bằng nắm tay ở dưới chân, sau đó ném xuống hẻm núi.

Tảng đá đang bay giữa không trung đột nhiên vỡ thành bột phấn, rồi bột phấn lại biến thành những quang điểm nhanh chóng bay lên, mãi cho đến khi tiêu tán trong màn đêm.

"Đây là?" Thoa Ông trợn tròn hai mắt, cả người ứa ra mồ hôi lạnh.

Tảng đá ở Cửu Thiên có thể bị nghiền nát, cũng có thể bị mài thành bụi phấn, nhưng tuyệt đối sẽ không biến mất! Nhưng tảng đá vừa rồi lại biến thành quang điểm tiêu tán đi.

Lục Thần hơi híp mắt lại: "Có thể là do một loại hình công kích thân thể nào đó..."

Bởi vậy Lục Thần cũng không dám bay qua.

Độ rộng của hẻm núi dài hơn khoảng cách thi triển của các kỹ năng di chuyển vị trí, thậm chí còn dài hơn cả khoảng cách truyền tống của Tam Trọng Môn. Long uy ở long mộ có uy áp mạnh hơn Cửu Dực Thiên Long, trong khi hẻm núi luôn thả ra cương khí có thể phá hủy thân thể.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Lục Thần và Thoa Ông đứng trên vách núi, hơi không có cách nào.

"Chả trách Yêu tộc lại không chiếm được bảo vật, nơi đây căn bản không thể vượt qua được." Thoa Ông nói.

Lục Thần suy nghĩ một chút: "Lão đầu, chúng ta đã quên một điểm. Tàng Bảo Đồ đã nói, khi Nhật Nguyệt Giao nhau mới là lúc đoạt bảo, hẳn là phải chờ tới khi Nhật Nguyệt Giao nhau thì mới có thể đi qua được."

"Đúng vậy, thiếu chút nữa thì ta đã quên... Chúng ta chờ ở đây vậy."

Hai người cũng đã mệt mỏi, cho nên bọn họ tìm một nơi bên vách núi để nghỉ ngơi.

Ngồi tựa vào một khúc long cốt, Lục Thần ngẫm lại lời nói của Thoa Ông: "Long tộc viễn cổ đã từng thống trị Tam Trọng Thiên, mãi đến khi bọn chúng diệt tuyệt thì vạn tộc mới có thể quật khởi. Rốt cuộc long tộc viễn cổ này là sự tồn tại gì, lại có thể nghiền ép tất cả chủng tộc!"

"Cũng không biết bảo vật ở đây là gì mà có thể làm cho một chủng tộc mạnh mẽ đến mức nghịch thiên như vậy diệt tuyệt!"

Lục Thần nhìn về phía Thoa Ông: "Này, lão đầu, ngươi nghĩ xem, nếu ngay cả thân thể của chúng cũng bị cương khí ở đây gây thương tích, vậy liệu long tộc có thật sự bị diệt tuyệt hay không?"

Thoa Ông cau mày: "Ta cũng không chắc về việc này, dù sao nơi đây cũng là Tam Trọng Thiên, thân thể bị hủy thì cũng chưa chắc phải chết... Có điều không ai nhìn thấy long tộc viễn cổ trong mấy nghìn năm, nếu húng vẫn còn tộc nhân tồn tại, vậy thì cũng có thể làm lại từ đầu được."

Lục Thần nhíu mày chặt hơn: "Nói một cách khác, món bảo vật này cũng có thể làm cho một thế giới hiện thực diệt vong đúng không!"

Nói đến đây, Thoa Ông cũng cảm thấy nôn nao.

Độ nguy hiểm của lần tìm bảo này vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ!

"Tiểu tử, có phải ngươi sợ hay không?"

Lục Thần cười nói: "Không hề, sau khi Tam Trọng Thiên xuất hiện khái niệm tổn thương thân thể, hình như ta đã quen dần với nó."

"Nếu ngươi chỉ muốn chơi một trò chơi, vậy thì làm côn đồ ở Nhất Nhị Trọng Thiên là được. Nhưng nếu muốn lấy được càng nhiều hơn, vậy chắc chắn cái giá phải trả cũng sẽ càng nhiều."

Thoa Ông gật đầu: "Không sai, lên tới Tam Trọng Thiên thì sẽ không có đường lui nữa, tất cả mọi người đều giống nhau!"

Hai người tán gẫu bên vách núi một hồi lâu, chờ mãi đến bốn giờ sáng.

Sắc trời đã hơi sáng, mặt trời và mặt trăng đang xếp thành một hàng ở chân trời.

"Tiểu tử, không phải đến giờ rồi sao?"

Lục Thần cũng đứng lên: "Chúng ta không nên gấp gáp, cương khí kia cũng không phải là chuyện đùa, thử thêm vài lần cho nó an toàn."

"Tuy ta cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc chết ở Tam Trọng Thiên, nhưng ta cũng không muốn mình chết sớm như vậy."

Hai người gom một đống đá, chất đống ở bên vách núi. Khi nhìn thấy nhật nguyệt sắp sửa giao nhau, bọn họ bắt đầu ném đá qua bờ bên kia.

"Hai ta phải phối hợp cho tốt, cứ hai ba giây ném một lần, nếu có cục đá bay xuyên qua, vậy thì nhớ kỹ vị trí của nhật nguyệt."

"Không thành vấn đề!"

Kết quả cục đá vừa mới đụng trúng cương khí thì biến mất ngay lập tức...

Mãi đến khi nhật nguyệt tách ra, vậy mà không có cục đá nào bay qua hẻm núi.

"Con bà nó! Rốt, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể qua được?"

"Không vội, buổi tối thử lại lần nữa, dù sao chúng ta cũng có nhiều thời gian."

Chạng vạng, mặt trăng mọc mặt trời lặn, hai người dùng những cục đá được chuẩn bị từ sớm để kiểm tra, nhưng đại quân cục đá vẫn toàn quân bị diệt như cũ...

Hai người kiểm tra trong mấy ngày liên tiếp, nhưng tình cảnh lại không quá lạc quan. Bất kể chất liệu, to nhỏ thế nào, vẫn không có một viên đá nào bay xuyên qua hẻm núi.

Ngày thứ ba, cuối cùng hai người đã từ bỏ.

"Mẹ nó, thật là khó qua!" Lục Thần lắc đầu.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tình cảnh hết đường xoay xở như vậy.

Rất có thể bảo vật đang ở phía đối diện, thế nhưng ở giữa lại có một khe rãnh khó lòng vượt qua, nếu đổi lại là người khác cũng sẽ điên đầu.

Sau đó Lục Thần và Thoa Ông lượn quanh một vòng, mở rộng hết bản đồ xung quanh, cuối cùng phát hiện không chỉ nơi này có khe rãnh, mà nó lại nghiêm chỉnh vây một vòng quanh khu vực này.

"Tiểu tử, làm sao bây giờ?" Thoa Ông mệt mỏi ngồi bên cạnh Lục Thần: " Bảo bối này căn bản là không lấy được."

Lục Thần ngồi ở bên kia đau khổ suy nghĩ.

"Thật ra khó qua cũng là một chuyện tốt." Lục Thần nói: "Như vậy sẽ không có khả năng có người may mắn lấy mất bảo vật, tỷ lệ rất cao là bảo vật vẫn còn ở bên kia."

"Hơn nữa ta tin chắc rằng sẽ có biện pháp đi qua."

Bình Luận (0)
Comment