Editor: Linh Tống
Nói xong, Lục Thần xoay người đứng trước một khúc long cốt: "Ngươi cũng thấy đấy, những long tộc viễn cổ kia chẳng phải đã đi qua được nơi đây hay sao! Chẳng qua là ta còn chưa tìm ra biện pháp để có thể đi qua thôi."
Thoa Ông đi tới, nói: "Nhưng biết đâu khi đó ở đây còn chưa có cương phong, hoặc là chúng nó có biện pháp đặc thù nào đó. Niên đại quá xa xưa, chúng ta không thể so sánh với chúng được."
Lục Thần thở dài một hơi: "Ta cũng hiểu những gì ngươi nói, chỉ là... Ta còn chưa muốn buông tha, dù cho chỉ có một tia hy vọng!"
Thoa Ông hơi sửng sốt. Những ngày qua, hắn thấy được một mặt hiền hòa của Duy Ngã Độc Cuồng. Thật ra hắn cũng không khác thanh niên bình thường là bao, đôi khi hắn cũng nghịch ngợm và ham chơi.
Hắn ta cũng thấy qua dáng vẻ khi chiến đấu của Duy Ngã Độc Cuồng, chỉ cần tiến vào trạng thái chiến đấu thì hắn giống như biến thành một người khác, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi!
Thế nhưng, tại thời khắc này, cách Lục Thần thuận miệng trả lời như vậy lại khiến Thoa Ông như tìm được nguyên nhân vì sao người thanh niên bình thường này lại có thể mạnh mẽ như vậy.
Vì trong xương cốt của Lục Thần có một loại tính cách không chịu thua. Khi hắn ta đã mất đi hy vọng, tên kia vẫn còn đang khổ sở suy nghĩ đối sách.
E rằng đây chính là sự khác biệt giữa bọn họ!
Thoa Ông không nói gì nữa, nếu có phương pháp, vậy người này chắc chắn có thể tìm được!
Lục Thần tỉ mỉ quan sát những khúc long cốt này. Những khúc long cốt này đã trải qua mấy nghìn năm, lại không có một chút vết tích phong hóa nào. Lẽ nào long tộc viễn cổ thật sự mạnh mẽ đến mức có thể dựa vào thân thể để vượt qua cương phong?
Đột nhiên, Lục Thần quay đầu nhìn bờ đối diện một chút, nơi đó cũng có long cốt!
Cẩn thận quan sát, hắn phát hiện hình như long cốt ở phía đối diện đứt gãy rất nhiều.
"Lão đầu, ngươi nhìn long cốt bên kia đi, có không ít khúc đã đứt gãy, nhưng long cốt bên này thì vẫn còn hoàn chỉnh!"
Thoa Ông híp mắt nhìn hồi lâu: "Đại ca, ngươi nhìn thế nào vậy, ta không nhìn thấy rõ."
Thoa Ông không nhìn thấy rõ, nhưng Lục Thần thì đã chắc chắn rằng bản thân không nhìn lầm.
"Dù khúc long cốt này có để mấy nghìn năm cũng không bị phong hóa, sao thứ cứng rắn như thế lại bị tổn hại nghiêm trọng như vậy?"
"Là do chúng nó nội đấu?"
Lục Thần nghiêng đầu: "Những khúc long cốt bị hư hại kia cũng không phải do bị bẻ gãy, mà cả khúc long cốt đều bị phong hóa khá nhiều, chứng tỏ trước đó long cốt đã từng bị tổn thương rất nặng. Chắc không có loại công pháp nào có thể đánh gãy cả một khúc xương của người khác như vậy."
"Nhưng việc này có thể chứng tỏ điều gì?"
Lục Thần hơi híp mắt lại, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển: "Ta nghĩ tới một khả năng!"
"Thiên Địa Chí Bảo là do trời đất sinh ra, tất nhiên khi nó xuất hiện sẽ dẫn phát thiên tượng. Có lẽ do thiên tượng quá mạnh mẽ, làm khó được cả bá chủ Tam Trọng Thiên như long tộc viễn cổ."
"Bọn chúng đi tới nơi này thì bị cương phong ngăn cản, tạm thời không thể đi qua được."
"Có thể một con rồng nào đó đã nghĩ ra biện pháp, trực tiếp chỉ đạo long tộc viễn cổ chém giết ở chỗ này, từ đó có thể giải thích vì sao ở đây có nhiều long cốt như vậy!"
Thoa Ông cau mày: "Vậy cuối cùng đó là biện pháp gì?"
Lục Thần mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía những khúc long cốt cực lớn bên kia: "Đạp hài cốt của đồng bọn để đi qua! Những khúc long cốt này cứng rắn dị thường, có thể ngăn cản sự ăn mòn của cương phong. Thế nhưng trong quá trình bay qua, chúng vẫn bị tổn thương vô cùng nghiêm trọng, cho nên khi đến bờ đối diện, những long cốt đó đã bị phong hóa rất nhiều."
Thoa Ông càng nghe thì càng kinh hãi, tuy đây chỉ là một suy đoán, thế nhưng khi nghe qua thì gần như không có sơ hở nào!
"Ta đúng là quá ngu ngốc, thì ra điểm then chốt chính là long cốt rải rác khắp chỗ này!"
Lục Thần gật đầu: "Ban đầu ta cũng không nghĩ đến điều này, đây chỉ là phán đoán của ta, vẫn phải thử thí nghiệm một chút."
"Tiểu Mao đoàn!"
Lục Thần triệu hồi ra tiểu gia hỏa.
"Ngươi có thể cắn đứt những long cốt này không?"
Tiểu Mao đoàn nhìn thấy xung quanh mình có nhiều long cốt như vậy liền nuốt một ngụm nước bọt, kêu "Chi chi chi " một cách đầy thèm thuồng.
Lục Thần không nhịn được cười lên một tiếng: "Những thứ này đều là cường giả bá chủ trước kia, thậm chí ngươi còn muốn ăn cả chúng nó... Ta thật sự nghi ngờ trên đời này không có gì mà ngươi không dám ăn."
Tiểu Mao đoàn cũng không thay đổi gì nhiều, nó đi tới trước một khúc long cốt to lớn, sau đó đứng gặm xương một cách say mê.
Hàm răng có thể cắn đứt Hàn Băng Cốt Long của Tiểu Mao Đoàn phải cọ xát hai mươi mấy phút mới có thể cắn đứt được một khúc.
Lục Thần vội vàng ôm khúc xương đi tới bên cạnh vách núi, hít sâu một hơi, sau đó dùng sức ném về phía trước.
Khúc long cốt cực lớn kia ở xuyên qua cương phong, lại không lập tức bị ăn mòn thành bụi phấn.
Hai mươi mấy giây sau, long cốt hạ cánh ở bờ bên kia!
"Ha ha ha, thành công!" Lục Thần kích động khoa tay múa chân: "Mẹ nó, ta đúng một thiên tài!"
Thoa Ông cũng cảm thấy sáng tỏ thông suốt: "Hay lắm, tiểu tử, ta thừa nhận, ngươi thật sự có chút IQ."
Hiện tại đã chứng minh được rằng long cốt có thể vượt qua cương phong, chỉ cần bọn họ núp trên long cốt là có thể đi qua được.
Nhiệm vụ này do Tiểu Nguyên phụ trách.
"Gào!" Tiểu Nguyên gầm nhẹ một tiếng, hai cánh tay phát lực, hung hăng ném đi khúc long cốt chở theo Lục Thần và Thoa Ông.
Long cốt nhảy vào cương phong, xông thẳng qua bờ bên kia!
Một lát sau, hai người và long cốt mạnh mẽ hạ cánh, ngã đến thất điên bát đảo.
Bất kể nói thế nào, cuối cùng bọn họ cũng đã tới.
Bò dậy từ dưới đất, Lục Thần nhìn xung quanh, nơi đây cũng có rất nhiều long cốt, có điều đa số đều là tàn khuyết, thỉnh thoảng cũng có một vài khúc hoàn chỉnh. Long cốt cao vút mọc lên như rừng, vừa uy nghiêm lại vừa kinh dị.
Tọa độ đang ở phía trước, có điều phía trước không xa lại một lần nữa xuất hiện một vùng cương phong.
Lần này nơi có cương phong đổi thành một vùng hỗn độn.