Editor: Linh Tống
Tiếp đó, đạo cương phong thứ ba, đạo cương phong thứ tư, ước chừng hơn mười đạo cương phong bao quanh một vòng lại một vòng, ngay cả long cốt xung quanh cũng càng ngày càng ít.
Còn chưa nhìn thấy bảo vật, thế nhưng long tộc viễn cổ đã không còn dư lại bao nhiêu. Dựa vào thể tích long cốt để nhận xét, những con có thể đi tới đây khi còn sống đều có hình thể lớn hơn những con long tộc đồng loại khác!
Chỉ có cường giả mới có thể đi tới cuối cùng!
"Mẹ nó, đây là chơi sáo oa sao? Từng tầng từng tầng như thế này... Đây là một tầng cuối cùng rồi sao? Khoảng cách ít nhất là 1000m!" Lũ tiểu gia hỏa của Lục Thần đều đã bị sung làm cu li, ngay cả tọa kỵ Cửu Dực Thiên Long cũng đã bị Lục Thần triệu hoán ra.
Hiện tại Lục Thần chỉ còn giữ lại một mình Tiểu Mao Đoàn...
"Có lẽ bảo vật ở phía trước, sau khi lấy bảo vật chắc cương phong sẽ biến mất. Tiểu Mao Doàn, lần này đến ngươi!"
"Chờ đã!" Thoa Ông ngăn cản Lục Thần: "Tiểu Mao Đoàn vẫn còn tác dụng rất lớn, có thể phía trước vẫn còn cương phong. Hơn nữa lỡ như sau khi lấy được bảo vật, cương phong vẫn không biết mất thì sao. Vậy lúc ngươi trở lại cũng cần Tiểu Mao Đoàn giúp ngươi lấy long cốt."
"Để ta đưa các ngươi đi."
Lục Thần khẽ nhíu mày, "Lão đầu, không phải ngươi đi với ta sao? Có lẽ bảo vật ở ngay phía trước."
Thoa Ông mỉm cười: "Ngươi cũng nói là ‘có lẽ’, ai có thể dự đoán chính xác được đâu. Lần này ta đi theo ngươi là để trải nghiệm quá trình tìm bảo, ngay cả Tàng Bảo Đồ ta cũng đưa cho ngươi, vậy ngươi nghĩ ta có quan tâm tới bảo bối hay không?"
"Cái này... E rằng không chỉ có một món bảo vật..."
"Mấy món đi nữa thì ta cũng không cần." Thoa Ông cười nói: "Loại bảo vật cấp bậc này để ở trên người ta chỉ rước tai họa đến cho ta."
"Tiểu tử, đừng tỏ vẻ đưa đám như vậy. Có thể phía trước vẫn còn nguy hiểm, qua đây, ta đưa ngươi đi!"
Lục Thần gật đầu, ngồi ở trên long cốt.
"Này, nhất định phải lấy được bảo vật!"
Lục Thần gật đầu: "Tất nhiên."
"Tốt, ngồi vững vàng!" Thoa Ông dốc hết sức: "Để ta trả thù việc tiểu tử ngươi nuốt ta, cho ngươi cảm nhận một cảm giác không bình thường!"
"Đi đi!"
Lão già đáng chết này rất xấu xa, khi rơi xuống khỏi long cốt, mái tóc của Lục Thần đã biến thành ổ quạ.
May mà lão đầu vẫn ném rất chuẩn, long cốt rơi xuống một khu vực không lớn.
Lục Thần quan sát bốn phía một cái, nơi đây vô cùng bằng phẳng. Tuy mặt đất mọc đầy cỏ dại, nhưng nếu gạt đi đất đai thì sẽ phát hiện phía dưới là một tầng nham thạch rất bằng phẳng.
Một khúc long cốt hoàn chỉnh dài gần ngàn mét, quanh co khúc khuỷu nằm trên mặt đất.
Lục Thần đi tới kiểm tra, khúc long cốt này vô cùng hoàn chỉnh, gần như dựa vào xương cốt là có thể đoán ra dáng vẻ của nó lúc còn sống.
"Đây đã từng là bá chủ của Tam Trọng Thiên sao?" Lục Thần cảm khái nói: "Ngươi chính là người cuối cùng trong đám đồng loại đi tới đây sao? Nhưng hình như ngươi không thể thành công rời khỏi nơi này!"
Ở bên cạnh long cốt, Lục Thần phát hiện một tấm bia đá.
【 Thiên Vũ Đài 】
【 Nếu ngươi thấy tấm bia đá, vậy chúc mừng ngươi vì đã đi đến nơi này, người chỉ còn cách Thiên Địa Chí Bảo một bước nữa thôi. 】
"Quả nhiên chính là chỗ này!" Lục Thần thả lỏng một hơi. Hiện tại việc hắn phải làm là đợi thời gian thích hợp để bảo vật xuất hiện.
Chạng vạng tối, mặt trời lặn mặt trăng mọc, khi Nhật Nguyệt giao nhau, Lục Thần nhìn chằm chằm xung quanh.
Thiên Vũ Đài đột nhiên chia ra làm hai, một chùm sáng màu đen bay lên từ dưới lòng đất.
Lục Thần trừng lớn hai mắt, chùm sáng màu đen kia như bao bọc lấy vật gì đó, chầm chậm xoay tròn giữa không trung.
Bảo vật đã xuất hiện! Lục Thần chuẩn bị tới gần.
Nhưng hắn đột nhiên phát hiện ở phía sau có dị động!
Hắn vội vàng xoay người lại!
Bộ xương của long tộc viễn cổ sau lưng hắn đột nhiên nhúc nhích!
Ngay sau đó, hốc mắt cực lớn của xương sọ sáng lên hai đạo hồng quang, nó dần ngẩng đầu lên!
Một giọng nói như đến từ vực sâu địa ngục vang lên,
"Ồ! Cuối cùng cũng có người tới rồi sao? Cuối cùng đã có người thế chỗ ta sao! Năm ngàn năm, cuối cùng ta đã được giải thoát!"
Lục Thần tròn xoe hai mắt, con long tộc viễn cổ này, sống lại?
Nó không chỉ từng là bá chủ của Tam Trọng Thiên, hơn nữa con này còn là con long tộc viễn cổ mạnh nhất trong vô số bá chủ, là con duy nhất đi tới cuối cùng!
"Mạnh nhất trong mạnh nhất! Mẹ nó, người thủ hộ này hơi bị mạnh!" Lục Thần hít sâu một hơi, trực tiếp rút ra Thiên Trừng Cửu Long Trụ: "Được, xem ra trận chiến này tuyệt đối là một hồi ác chiến!"
"Chiến Thần phụ thể! Ác Ma biến thân! Vô Quang Thiên Viêm Trụ! Hắc Quan Tử Vực! Huyết Tế Hộ Thuẫn!"
"Thiểm Xạ! Cấp Tốc Mãnh Công!"
"Trí Chi Tử Địa! Long Huyết Phí Đằng! Vạn Vật Hồi Xuân!" Đây là lần đầu tiên Lục Thần khôi phục HP sau khi thi triển Trí Chi Tử Địa. Làm vậy, tuy hiệu quả của Trí Chi Tử Địa vẫn được kích hoạt, thế nhưng lợi ích lại giảm xuống rất nhiều.
Nhưng ít nhất HP của hắn vẫn ở mức khỏe mạnh.
Kỹ năng cuối cùng cũng là đòn sát thủ lợi hại của Lục Thần: "Ma Chi Tam Biến!"
Trước khi chiến đấu với kẻ mạnh nhất Tam Trọng Thiên Vực vào năm ngàn năm trước, Lục Thần trực tiếp triển khai toàn bộ trạng thái!
"Ta mặc kệ ngươi là long tộc viễn cổ hay là gì đi chăng nữa, hôm nay ta nhất định phải lấy được món bảo vật này!" Trong hình thái Ác Ma, hai mắt Lục Thần bốc lên sương mù màu xanh, giọng nói cũng trở nên vô cùng trầm thấp.
"Chỉ là sâu kiến mà dám phách lối trước mặt bản hoàng, ta sẽ xé xác ngươi!"
Chùm sáng màu đen cách đó không xa không ngừng tuôn ra sương mù màu đen về phía long cốt, thân thể của nó dần được bổ sung huyết nhục màu đen.
Con rồng này được bao trùm bởi huyền giáp long lân, mọc ra chín trảo chín cánh, chiều cao vượt quá 1000 m!
Càng trọng yếu hơn là, e rằng gia hỏa này đã ngang hàng với một con long tộc viễn cổ ở trạng thái thực thể.
"Chín cánh thì thôi, còn thêm chín trảo..." Lục Thần phập phồng cánh mũi. Hắn đã dự cảm được, trận chiến này sẽ là trận chiến kinh khủng nhất mà hắn gặp phải từ trước tới nay.