Editor: Linh Tống
Yêu tộc vẫn luôn quan chiến, bọn họ có đủ thời gian để bố trí đại trận cũng chẳng có gì lạ. Khiến Lục Thần không nghĩ tới là Yêu tộc lại có thể đoàn kết hơn Nhân loại nhiều như vậy. Cường giả Yêu tộc chỉ cần hiệu lệnh một tiếng, đã có chục vạn Yêu tộc cùng duy trì Vạn Yêu Đại Trận.
May mắn là vì trận pháp này có phạm vi bao phủ rất lớn, nên cũng có nhược điểm.
Vạn Yêu Đại Trận chỉ có thể vây khốn địch mà không cách nào công kích!
Lục Thần nhíu mày, trong đầu mau chóng xoay chuyển.
Nếu tạm thời không ra được, vậy không đi ra là được, đợi khi Thiên Mệnh Nguyên Soái tới đây lại nghĩ biện pháp.
Nghĩ tới đây, Lục Thần cũng không xông trận. Hắn nghiêng đầu, xông qua vài tầng Cương Phong Đái, tạm thời tránh mũi nhọn.
Lại lần nữa nhổ Thoa Ông ra, kể lại đơn giản tình hình bên dưới.
"Vạn Yêu Đại Trận, đây là trận pháp cao giai cần rất nhiều Yêu tộc liên hợp phát động, gần như không cách nào phá trận." Thoa Ông ngưng trọng nói, "Tiểu tử, làm sao bây giờ?"
Lục Thần không sợ hãi chút nào, "Nếu ngay cả lão cũng nói không ra được, ta còn có thể làm thế nào, cứ nghỉ ngơi trước thôi. Mới vừa rồi đánh một trận với Hắc Long, ta còn hơi mệt mỏi."
Thoa Ông lập tức xạm mặt lại, "Ngươi cũng quá bình tĩnh, Thiên Mệnh Nguyên Soái của Yêu tộc còn mạnh hơn Đông Phương Kỵ!"
"Mạnh mẽ hơn nữa cũng có thể mạnh hơn Cửu Trảo Hắc Long không?"
"Mấu chốt là chắc chắn người ta sẽ không tới một mình."
Lục Thần lắc đầu, "Ta biết, ta cũng lười đánh, nhưng ngươi nói thử xem, chúng ta có cách nào khác để đi ra ngoài không?"
Thoa Ông nhíu mày, nghẹn nửa ngày mới nói, "Lấy thực lực của chúng ta, không thể xông ra khỏi Vạn Yêu Đại Trận..."
"Vậy được rồi." Lục Thần tiếp tục tựa trên Long cốt, "Hy vọng Thiên Mệnh Nguyên Soái của Yêu tộc có thể tới sớm một chút."
"Không thể sớm được." Đột nhiên Thoa Ông nói, "Yêu tộc có thể đặt chân ở Tam Trọng Thiên, ngoại trừ thiên phú của bọn hắn, điểm quan trọng nhất là tập trung tài nguyên để sử dụng."
"Có ý gì?"
"Bọn hắn sẽ dùng hết tất cả tài nguyên quý giá nhất của bộ tộc để bồi dưỡng cường giả có tiềm lực nhất trong tộc. Toàn bộ Thiên Mệnh Nguyên Soái đều là trụ cột của Yêu tộc, bọn hắn sử dụng lượng lớn tài nguyên!" Thoa Ông hiểu vạn tộc rất rõ, Lục Thần không thể sánh nổi.
"Đương nhiên, dù bọn họ dùng nhiều tài nguyên như vậy nhưng vẫn cần tự mình nỗ lực. Gần như mỗi ngày bọn hắn đều đang bế quan tu luyện, muốn ra ngoài một chuyến cũng khó khăn."
Lục Thần cau mày nói, "Vậy chúng ta phải đợi bao lâu? Không phải cần đợi một năm nửa năm gì đó chứ?"
"Một năm thì không đến mức, ta đoán chừng chờ khi bọn hắn xuất quan, cộng thêm thời gian bọn hắn chạy từ đại bản doanh Yêu tộc tới, rất có thể phải chờ hai ba tháng!"
Lục Thần trợn tròn mắt.
Hắn không sợ Vạn Tộc Đại Trận, dù là Thiên Mệnh Nguyên Soái hắn cũng có sức đánh một trận, chỉ có điều bị vây hai ba tháng thật khiến người ta khó chịu.
"Thật xui xẻo, chắc chắn bọn hắn bị tên gia hỏa Hắc Long kia hấp dẫn tới đây. Tên Hắc Long kia đã chết rồi còn muốn hãm hại ta..."
Lục Thần đã từng lĩnh giáo năng lực phòng ngự của Vạn Yêu Đại Trận, hắn cũng không cần đi lắc lư phí sức lực.
Cũng may Vạn Yêu Đại Trận có thể tính là trận phòng ngự bán thực thể, Lục Thần không ra được nhưng những người khác cũng không thể vào được. Trong Long Trủng vô cùng an toàn.
Nghỉ ngơi hai ba ngày, Lục Thần nhàm chán phát sợ. Hắn bắt đầu đi loanh quanh vách núi bị Cương Phong Đái tách ra.
"Tiểu tử, ngươi đang làm gì đó?" Thoa Ông tò mò hỏi.
"Lão đầu, ngươi nói xem rốt cục trong khe sâu phía dưới Cương Phong Đái có thứ gì?"
"A?"
Lục Thần giải thích cận thận hơn, "Lúc đầu ta cho rằng ta lấy được bảo vật, Cương Phong Đái sẽ biến mất. Nhưng sự thực chứng minh, cương phong cũng không biến mất."
"Đang yên đang lành, vì sao từ phía dưới sơn cốc lại thổi ra luồng cương phong có thể phá hỏng thân thể? Lão không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Đúng là hơi kỳ quái... Có điều trên Tàng Bảo Đồ chỉ đánh dấu một món bảo vật..."
Lục Thần nói tiếp, "Đúng là như thế, nhưng không phải tất cả bảo vật đều có Tàng Bảo Đồ! Lại nói, cho dù phía dưới có quái cũng tốt, ta đã sắp bị nghẹn tới điên mất."
"Tiểu tử, không phải ngươi muốn xuống dưới chứ, quá nguy hiểm."
Lục Thần mỉm cười, "Ta đang muốn đi xuống xem thử! Ta có Thần Ma Vô Cực Kiếm, không quá nguy hiểm, dù có gặp phải thứ gì chí ít ta vẫn có thể chạy trốn."
"Lão đầu, lần này ta không dẫn ngươi xuống, buổi chiều ta sẽ xuống trước xem thử, nếu không có vấn đề gì ta lại lên đón ngươi."
Tháng ngày bị nhốt nhẹ nhõm cực kỳ, Lục Thần logout ra ngoài ăn với Lục Di, sau đó lại đi dạo phố, trở về còn ngủ trưa.
Sau khi khôi phục, Lục Thần điều chỉnh trạng thái, rút Thần Ma Vô Cực Kiếm ra.
"Ôi, tiểu tử, chờ một chút." Thoa Ông gọi Lục Thần lại, đẩy một khung giao dịch tới.
"Lão đầu, lão làm gì thế?"
"Ngươi để Vô Cực Kiếm nuốt những trang bị này đi, ta có giữ lại cũng vô dụng, dù gì cuối cùng ta vẫn chui vào trong bụng ngươi."
Không lâu sau, Thoa Ông đã cởi sạch, chỉ còn lại một cái quần cộc lớn.
"Lão đầu, như vậy... Không tốt lắm đâu."
"Có gì không tốt, ưu thế lớn nhất của Vô Cực Kiếm là có thể nuốt trang bị, kế thừa thuộc tính. Một thân trang bị của ta dù không có Tiên khí, nhưng những trang bị khác đều không kém ngươi, có thể thêm không ít thuộc tính!"
"Ah, ta trong balo của ta còn vài món, không phải chức nghiệp của ta. Lúc đầu ta muốn để dành lại cho đám người trẻ tuổi ở tinh cầu chúng ta, hiện tại cho ngươi hết."
Dù là người có lòng tham như Lục Thần cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng.
"Đừng dông dài như vậy, sau này ngươi chịu trách nhiệm đánh giúp ta là được!"
Lục Thần mỉm cười, lời này cũng đúng. Hiện tại, đối với Lục Thần, chỉ cần biết rõ địa điểm rơi, hắn muốn xoát những trang bị thiểm kim này cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Lão đầu, đừng cởi sạch vậy, tặng bộ đồ thời trang này cho ngươi." Lục Thần đưa bộ đồ thời trang "Hắc Dạ Chi Chủ" cho Thoa Ông.
"Ta không cần, mặc như vậy rất tốt, rất mát mẻ!"
"Ngươi mát mẻ nhưng ta chướng tai gai mắt! Tặng bộ này cho ngươi, ta còn hai bộ nữa đây."