Editor: Linh Tống
"Ôi trời ơi, năm Thiên Mệnh Nguyên Soái?! Rốt cục là đoàn đội gì lại có phối trí sang trọng như thế!"
"Chẳng trách mọi người đều nói không thể phá vỡ kỷ lục Phong Diệp thành, đoàn đội 10 người, năm Xưng Hào, năm Thiên Mệnh, đây đã là phối trí đỉnh cấp."
"Ngay từ đầu ta còn thắc mắc, kỷ lục 4 tiếng 38 phút trong Loạn Chiến Bình Nguyên là thành tích của yêu quái nào, thì ra là do đội ngũ này sáng tạo, khó trách."
Thoa Ông cũng hơi căng thẳng. Lão lôi kéo Lục Thần, "Ôi, 4 tiếng 38 phút, thành tích này hơi khủng!"
Lục Thần trợn mắt liếc Thoa Ông, "Lão đầu, ngươi có thể tin tưởng ta một xíu được không!"
"Không phải ta không tin tưởng ngươi, mà thứ này không so năng lực đơn đả độc đấu, mà so lực bền bỉ. Người ta có cả một đoàn đội, Dược Sư có thể thêm linh khí, trong đội ngũ kia thấp nhất cũng là Xưng Hào Nguyên Soái, chắc chắn năng lực hồi linh siêu cường!"
Lục Thần lắc đầu, "Ngươi muốn nói lực bền bỉ của ta không tốt? Nói đùa gì vậy, lực bền bỉ của ta là mạnh rất! Ngươi đừng nói nữa, cứ đi theo ta là được."
Lưu Tô thấy Thoa Ông đã đang khuyên bảo tiểu tử kia, bèn cười nói, "Thế nào, còn muốn khiêu chiến sao?"
Lục Thần quay đầu mỉm cười, "Khiêu chiến! Khiêu chiến hết mấy hạng mục này."
Mọi người thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nói hồi lâu, cuối cùng gia hỏa này lại không mất hy vọng khiêu chiến.
"Tốt, khá lắm! Vậy ta nói rõ trước, đầu tiên phải bắt đầu từ Loạn Chiến Bình Nguyên, nếu hai người các ngươi không thể sống quá 180 phút, trong một tháng các ngươi không được xoát dã khu! Nếu hai người các ngươi sống không qua 120 phút, chúng ta sẽ trục xuất các ngươi ra khỏi Phong Diệp thành. Nếu các ngươi sống không quá 60 phút, ta sẽ coi đây là khiêu khích Phong Diệp thành, sau khi đánh chết, phát lệnh truy nã toàn thành!"
"Hiện tại các ngươi còn muốn khiêu chiến không?"
Lục Thần không do dự nói, "Muốn!"
"Được, Tiểu Minh, thông cáo toàn thành!"
Lục Thần cũng nhận được thông cáo đến từ Phong Diệp thành, có người đang chuẩn bị trùng kích kỷ lục phủ bụi bảy năm của Phong Diệp thành!
Các nơi trong toàn thành có lượng lớn nhân mã vọt tới, bọc kín vùng xếp hàng dã khu.
"Là vị Thiên Mệnh Nguyên Soái nào dẫn đội tới sao?"
"Kỷ lục ở Phong Diệp thành đã ngủ say bảy năm, còn có người có thể phá sao?"
"Có người nói chỉ có hai người tới khiêu chiến? Có phải thật không vậy?"
Mọi người rướn cổ lên nhìn vào bên trong.
Đột nhiên, mặt đất dưới chân mấy người Lục Thần chậm rãi dâng lên, biến thành một cái đài cao hơn mặt đất.
Phong Diệp Lưu Tô đi tới trước đài, lớn tiếng nói với mọi người, "Thật vui vì hôm nay có người nguyện ý thử khiêu chiến kỷ lục của Phong Diệp thành chúng ta. Đoàn đội Thiên Mệnh đã sớm biến kỷ lục của Phong Diệp thành thành một truyền thuyết, ta cũng rất hy vọng có người có thể tăng kỷ lục của Phong Diệp thành thêm một bước, để những thành thị khác nhìn thấy thực lực của Phong Diệp thành chúng ta! Đương nhiên, vì bảo đảm lợi ích của mỗi cá nhân, ngăn chặn có người muốn dùng chiêu trò, nếu khiêu chiến thất bại sẽ bị Phong Diệp thành chúng ta trừng phạt nghiêm khắc!"
"Lần này người khiêu chiến tuyên bố muốn khiêu chiến toàn bộ hạng mục trong dã khu Phong Diệp thành, tiếp theo cho mời hai người khiêu chiến lên."
Phía dưới ồn ào hẳn.
"Chỉ có hai người thật sao? ĐM, bọn họ đến làm trò cười à."
"Không phải Thiên Mệnh Nguyên Soái, hai người kia thật không biết sống chết."
"Loạn Chiến Bình Nguyên khó như vậy, tiểu đội chúng ta chỉ có thể kiên trì tối đa 47 phút, hơn nữa dã quái phía sau càng lúc càng mạnh, độ khó cũng tăng trưởng theo cấp số nhân. Kỷ lục bốn tiếng rưỡi vốn đã không có nhân tính, vậy mà bọn hắn còn muốn phá kỷ lục? Nằm mơ đi!"
Lục Thần và Thoa Ông bị đẩy tới phía trước nhất đài cao.
Thoa Ông bày ra vẻ nhân sinh không còn gì lưu luyến, "Tiểu tử, sao ta cảm thấy ta sắp bị một tòa thành thị truy nã..."
Lục Thần trợn trắng mắt, "Lão đầu, có ta ở đây, sợ gì!"
"Cũng vì có ngươi, đổi lại một mình ta, ta sẽ đi khiêu chiến phá kỷ lục sao?"
Lúc này, một Phong Diệp Thị Vệ đi tới, "Hiện tại mời các ngươi cởi bộ đồ thời trang của các ngươi ra!"
Vẻ mặt Lục Thần tràn đầy kinh hoảng, "Tại sao ta phải cởi đồ thời trang? Chúng ta đến phá kỷ lục, có liên quan gì tới đồ thời trang!"
"Chúng ta muốn cấm dùng trang bị có hiệu ứng đặc biệt là ẩn thân của các ngươi, tránh cho có người vì phá kỷ lục mà gian dối."
Hai người Lục Thần và Thoa Ông nhìn nhau, đều kinh hoảng.
"Nếu các ngươi không phối hợp, chúng ta sẽ coi như các ngươi khiêu chiến thất bại!"
Thoa Ông không nhịn được lắc đầu, "Ta đã nói rồi... Cởi đi, cũng không thể vì việc này mà bị phán thất bại."
Lục Thần hít sâu một hơi, nhìn nhìn dưới đài, thật nhiều nữ khán giả đang kiễng chân chờ đợi.
"Cởi thì cởi, dù sao lão tử cũng không thiệt thòi!"
Hai người vừa cởi đồ thời trang lập tức khiến mọi người sợ ngây người.
Hai người đều mặc quần cộc, tay trần... Trên người hai người này không có bất kỳ trang bị gì!
Nói chính xác hơn, Lục Thần còn khá hơn một chút, bên người hắn còn treo một thanh trường kiếm cổ quái, mà Thoa Ông thì thảm hại hơn, ngay cả vũ khí cũng không có.
Đột nhiên dưới đài vang lên một giọng nữ bén nhọn, "A! Lưu manh!"
Phong Diệp Thị Vệ Tiểu Minh đang đứng bên cạnh lập tức xạm mặt lại, "Ta keu các ngươi cởi đồ thời trang, không kêu các ngươi cởi hết trang bị! Mặc vào! Nhất là ngươi, lão đầu tử già khọm, còn, còn hạ lưu như vậy!"
Lục Thần không nhịn được cười, dường như Thoa Ông có thể tính là nhân vật truyền kỳ ở Lục Nham Tinh, lại có thể bị người chửi "hạ lưu"...
"Tiểu tử, cười cái rắm!" Trên mặt Thoa Ông lúc đỏ lúc trắng, nhẫn nhịn nửa ngày, lão tức giận nói với Tiểu Minh, "Ta không có trang bị!"
"Không có trang bị mà ngươi còn tới khiêu chiến?"
"Ta... Ngươi đi hỏi hắn!"
Tiểu Minh đi tới trước mặt Lục Thần, "Còn ngươi, trang bị của ngươi đâu!"
"Ừ, đây là kiếm của ta!"
"Trang bị của ngươi chỉ có một thanh kiếm?"
"Đúng."
Tiểu Minh thiếu chút nữa đã nghẹn tới nội thương. Hắn ta mờ mịt quay đầu nhìn về phía Lưu Tô, "Nguyên Soái, này..."
Trong lúc nhất thời, Phong Diệp Lưu Tô cũng không kịp phản ứng. Qua vài giây hắn ta mới lên tiếng, "Phong ấn hiệu quả ẩn thân trên vũ khí của hắn."