Editor: Linh Tống
"Kim Quang Tự quả nhiên tàng long ngọa hổ, Minh Trần kỹ xảo thành thạo, công phòng đều tốt, có món Tiên khí cà sa đó thì càng như hổ thêm cánh."
Vô Niệm đại sư mỉm cười: "Điện hạ quá khen, Minh Trần và Tử Nguyệt chỉ có thể coi là sàn sàn với nhau. Tử Nguyệt công kích sắc bén, thân pháp nhanh nhẹn, Tiên Vũ song đao trong tay cũng có lực sát thương không thể khinh thường."
Trấn Quốc Thu Phượng ở bên cạnh mỉm cười không nói, hai người này nhìn như khen tặng lẫn nhau, nhưng thật ra đều đang nhấn mạnh Tiên khí của đối phương, nói giống như thắng bại đều do công lao của Tiê khí vậy.
Nàng đã nghe cách nói chuyện giấu kiếm trong mật ngọt này nhiều lắm, đến mức lỗ tai đã chai luôn rồi.
…
Trăm dặm bên ngoài Kim Quang thành, một bóng dáng màu đỏ đang nhanh chóng chạy như điên.
"CMN, lão tử chạy xa như vậy, có khi đã lượn quanh Trái Đất một vòng luôn! Thi đấu đã bắt đầu, xông lên! Vô hạn Tam Trọng Môn!"
Mấy vòng qua đi, người dự thi càng ngày càng ít.
Mà người ra tay vào lúc này thường đều là cường giả chân chính.
Nhưng lúc này có một đám người đang thì thầm nói chuyện, ánh mắt của bọn họ nhấp nháy nhìn về phía một gã nam tử trẻ tuổi trong Bắc Tuyết gia tộc.
Tên nam tử kia mặc quần áo trắng hơn cả tuyết, để tóc dài, mặt như ngọc, vẻ mặt thong dong.
"Tên kia còn chưa ra tay sao?"
"Ra tay hay không cũng như nhau, quán quân lần này chỉ có thể là Bắc Tuyết Cô Phi! Có người nói thậm chí hắn có thể đánh chết Duy Ngã Độc Cuồng!"
"Bắc Tuyết được coi là thế lực đứng đầu ngũ đại thế lực, Bắc Tuyết Cô Phi lại là thiên tài khó gặp của Bắc Tuyết gia, thực lực chắc chắn nghịch thiên!"
"Ở trước mặt Cô Phi, những người khác cũng chỉ làm nền mà thôi, ai bảo bọn họ gặp tên biến thái kia. Còn chưa luận võ đã được gọi là người mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, thực lực sâu không lường được, thậm chí đã đạt đến cấp bậc Thiên Mệnh!"
Đối mặt với ánh mắt của những người xung quanh, trong đó có không ít người chơi phái nữ len lén nhìn trộm, nhưng từ đầu tới cuối, Cô Phi không nhìn hai bên, hình như đã sớm thành thói quen.
Lại nói, bây giờ còn thừa ra ba, bốn người, hắn ta không hề ra tay lần nào, vậy mà không ai nói hắn ta là kẻ đầu cơ trục lợi.
Một cô gái xinh đẹp bên cạnh Cô Phi lôi kéo hắn ta: "Phi ca, ngươi không đi lên chơi đùa sao?"
Hành động nhỏ này khiến cho không ít người chơi nữ ở xung quanh bốc lên ngọn lửa đố kỵ.
Nhưng các nàng cũng không dám làm gì người của Bắc Tuyết gia, cho dù đó là một nữ tử không biết tên.
Cô Phi khẽ nhíu mày: "Linh muội, đã nói không nên gọi ta là Phi ca... Không trang nhã!"
"Cô ca."
"Gọi Cô Phi ca..." Cô Phi cũng cũng không làm gì được cô muội muội đồng tộc này: "Hiện tại không cần phải lên, không thú vị, chỉ lãng phí thời gian mà thôi."
"Chờ còn lại một người cuối cùng, cầm giải nhất là về nhà."
"Sao ngươi cả ngày cứ thú vị với không thú vị, vậy việc gì mới thú vị?"
Nói tới đề tài này, Cô Phi hơi híp mắt lại: "Có thể chỉ có giết người kia mới là việc thú vị."
"Duy Ngã Độc Cuồng sao?"
Cô Phi gật đầu, dù sao danh tiếng của Duy Ngã Độc Cuồng cũng đã sớm lấn át bản thân.
Tuy Bắc Tuyết Cô Phi hắn ta được khen là người mạnh mẽ nhất từ trước tới nay, vừa anh tuấn tiêu sái, độc nhất vô nhị đủ thể loại.
Mặc dù cho tới bây giờ không ai nói Duy Ngã Độc Cuồng mạnh cỡ nào, cũng không nghe người ta nói hắn đẹp trai ra sao.
Thế nhưng việc tên kia làm lại khiến không một ai không nhớ tới hắn.
Thiên Trừng Tháp, chí bảo Yêu tộc, cộng thêm lời đồn trước đó hắn áp chế hoàn toàn năm danh hiệu Nguyên Soái của Đông Phương gia, đánh bại cao thủ Thiên Mệnh Đông Phương Kỵ, còn dùng thi thể của Đông Phương Kỵ để áp chế Đông Phương gia...
ID màu vàng kim của hắn đã được khắc trên Bảng Truy Nã trong từng thế lực lớn của vạn tộc!
Có thể chỉ đánh bại người này mới có thể làm cho Cô Phi cảm thấy chút thành tựu!
Không lâu sau, trên sàn đấu chỉ còn lại một người, là người mới của Mộc Phủ Gia "Mộc Phủ Trường Thắng" .
Kết quả này hơi bất ngờ. Kim Quang Tự là chủ nhà, đừng nghe chủ trì Vô Niệm ăn nói khiêm tốn như thế, thật ra bọn họ đã phái ra người mới mạnh nhất, thậm chí hy vọng hắn ta có thể đánh một trận với Bắc Tuyết Cô Phi.
Thế nhưng tiểu tử không có danh tiếng gì của Mộc Phủ Gia này lại một đường thông quan trảm tướng, giết tới trận chung kết.
Trường Thắng đứng trên lôi đài, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, cuối cùng nhìn xuống Bắc Tuyết Cô Phi đang đứng với đám người của Bắc Tuyết Gia.
"Còn chưa lên nữa sao? Xem ra ngươi đã hiểu rõ là ngươi không lên được, ta chỉ còn cách ôm giải nhất này về Mộc Phủ thôi!" Trường Thắng từ trên cao nhìn xuống, giọng nói hơi khiêu khích.
Bắc Tuyết Cô Phi hơi nhếch miệng: "Ở trước mặt Cô Phi ta, ngươi còn chưa đủ tiền vốn để phách lối!"
Thuấn di một cái, Cô Phi đã lên đài.
Trong một khoảng thời gian ngắn, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người hai người này.
Một người là ngựa ô lớn nhất của đại hội năm nay, là một Thích Khách nhanh nhẹn tự mình đánh bại một gã Nguyên Soái, ba gã danh hiệu Nguyên Soái.
Một người tuy chưa ra tay, nhưng được xưng là thiên tài ngự kiếm mạnh mẽ nhất từ trước tới này.
Hai người đều có nghề nghiệp có lực sát thương mười phần, chỉ cần không cẩn thận một cái là có thể quyết định sinh tử!
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu, thích khách nhanh chóng tiến vào trong sương mù màu tím, còn Cô Phi thì chắp hai tay sau lưng, bảy thanh trường kiếm lơ lửng bên cạnh hắn ta, chầm chậm xoay quanh thân thể hắn ta.
Đây chính là Thất Tinh Hồ Điệp Kiếm trứ danh của bộ Tiên Vũ, cả bảy chuôi đều là Tiên khí, chỉ điểm này cũng đủ khiến người ta phát lạnh từ đáy lòng.
Trận chiến căng thẳng như vậy khiến mọi người không dám nháy mắt một cái nào, nhưng lại có mấy người đang lo lắng nhìn xung quanh.
Thanh Sam như kiến bò trên chảo nóng, hai người này giao thủ, có khi chỉ chớp mắt một cái là kết thúc, thế nhưng tên kia vẫn còn chưa tới!
Thoa Ông chờ hắn ở cửa thành, nhưng bây giờ còn chưa có tin tức, hắn ta không vội mới là lạ.