Editor: Linh Tống
Bên kia, Thoa Ông đi tới đi lui trước cửa Kim Quang thành, không biết hắn ta đã đi qua đi lại bao nhiêu lần, thỉnh thoảng lo lắng nhìn về phía bìa rừng.
"Trận chiến cuối cùng rồi, tiểu tử thối, ngươi còn không tới là đại hội sẽ kết thúc!"
"Truyền âm cũng không được, đúng là gấp gáp chết ta!"
Hai phút sau, Thanh Sam gửi lời nhắn, Trường Thắng bị trọng thương, hiện tại đang cố kéo dài trận đấu.
"Mẹ nó, với thực lực của Cô Phi, hiện tại so tài có thể kết thúc bất cứ lúc nào... Trường Thắng, cố chống đỡ!" Thoa Ông đột nhiên biến thành người ủng hộ Mộc Phủ Trường Thắng.
Bảy phút sau, Thanh Sam truyền âm tới, trận đấu đã kết thúc!
Bắc Tuyết Cô Phi đánh bại Mộc Phủ Trường Thắng mà không bị thương...
Thoa Ông ngước mắt nhìn về phía cánh rừng trước mắt, hắn ta hơi nhắm hai mắt lại, thở ra một tiếng thật dài: "Xong... Đúng là vẫn không tới kịp."
Đúng vào lúc này, bên tai hắn ta đột nhiên vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Lão đầu, ngươi ở đây làm gì?"
Thoa Ông vội vàng mở mắt, vừa mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt đầy nghi ngờ của Lục Thần.
"Tiểu tử thối, cuối cùng ngươi cũng đã tới! Ranh con nhà ngươi thật sự làm ta gấp chết! Nhanh, nhanh, tranh tài trong đó đã kết thúc, nhanh!"
Lục Thần lập tức phản ứng lại, sử dụng Tam Trọng Môn xông vào Kim Quang thành.
"À mà sân tỷ võ ở đâu..."
...
Trên sân tỷ võ, Bắc Tuyết Cô Phi chắp hai tay sau lưng, sắc mặt như thường, lãnh đạm nhìn mấy vạn người dưới đài.
Mộc Phủ gia có mấy vị cao thủ, nghe nói bọn họ có phương pháp đặc thù để người mới rèn luyện.
Đáng tiếc biểu hiện của Mộc Phủ Trường Thắng cũng không được tốt lắm, không cho mình quá nhiều bất ngờ.
Đột nhiên khi nhìn qua đám người mênh mông, Cô Phi có một cảm giác kỳ lạ.
Có phải tên kia đang trốn trong đám người hay không? Ngoại tộc vây khốn, còn Kim Quang thành lại là nơi nhân loại đưa ra quyết sách cuối cùng. Nếu mình là Duy Ngã Độc Cuồng, mình sẽ không ở xa chỗ này, thậm chí còn trốn trong đám người cũng nên.
Đều là cao thủ, đôi khi bọn họ có một số ý tưởng giống nhau lạ thường.
Hơi híp mắt lại, Bắc Tuyết Cô Phi đột nhiên lớn tiếng gầm lên.
"Duy Ngã Độc Cuồng, nếu ngươi ở đây, vậy ngươi có dám lên đài đánh một trận với Bắc Tuyết Cô Phi ta không!"
Dưới đài lập tức xôn xao.
"Trực tiếp khiêu chiến Duy Ngã Độc Cuồng? Bắc Tuyết Cô Phi đúng là hào khí trùng thiên."
"Duy Ngã Độc Cuồng ở đây sao? Cũng không có! Không phải hắn đã bị cả server phát lệnh truy nã hay sao?"
"Qua trận chiến vừa rồi của Bắc Tuyết Cô Phi, chúng ta cũng thấy được Mộc Phủ Trường Thắng đã mạnh như vậy, có lẽ việc hắn trở thành Thiên Mệnh Nguyên Soái chỉ là vấn đề thời gian, nhưng kết quả lại bị Bắc Tuyết Cô Phi đánh gục mà không hề bị thương. Đây chẳng phải chứng tỏ bây giờ Bắc Tuyết Cô Phi chỉ còn thiếu quân công để lên Thiên Mệnh hay sao?"
"Đâu chỉ là Thiên Mệnh, căn bản hắn còn chưa dùng hết toàn lực. Thất Tinh Hồ Điệp Kiếm mới chỉ ra một thanh, tên kia cũng là sự tồn tại cao cấp nhất trong đám Thiên Mệnh!"
"Tuy Duy Ngã Độc Cuồng lấy được vài món bảo vật, thế nhưng nội tình của Bắc Tuyết gia cũng vô cùng thâm hậu. Dù Duy Ngã Độc Cuồng ở chỗ này, hắn cũng chưa chắc dám nhận lời khiêu chiến của Bắc Tuyết Cô Phi. Huống hồ hắn đã bị cả server phát lệnh truy nã, hiện tại lên đài không khác nào tự tìm cái chết."
Một lúc lâu sau, dưới đài không có phản ứng, trong lòng Bắc Tuyết Cô Phi tr hơi thất vọng.
Vẫn quá coi trọng Duy Ngã Độc Cuồng rồi. Nếu thực lực không phải quân lâm thiên hạ, tự tin có thể chạy trốn khỏi nhiều người như vậy, với tình cảnh hiện tại của Duy Ngã Độc Cuồng, đúng là hắn không thể lên đài được.
"Được rồi, bên dưới còn người nào dự thi hay không?" Người phụ trách chủ trì của Kim Quang Tự đi lên: "Nếu không có, ta liền tuyên bố, người chiến thắng đại hội luận võ Nhân tộc là Bắc Tuyết Cô..."
"Chờ đã!" Đúng vào lúc này, một bóng dáng màu đỏ bay tới từ đằng xa lưu lại một đạo hư tượng màu đỏ thật dài.
Chỉ trong nháy mắt, người này đã đứng trên đài.
Đứng trên lôi đài, người nọ cuối cùng cũng thả lỏng một hơi: "Cuối cùng cũng tới kịp!"
"Thật xin lỗi, giải nhất năm nay, Duy Ngã Độc Cuồng ta muốn!"
Nếu nói Bắc Tuyết Cô Phi ngạo mạn, vậy Duy Ngã Độc Cuồng chính là ngông cuồng. Hắn không thèm nhìn đối thủ là ai trực tiếp tuyên bố kết quả tranh tài...
Sau khi bốn chữ "Duy Ngã Độc Cuồng" vang lên trong miệng hắn, toàn trường lập tức bùng nổ.
"Duy Ngã Độc Cuồng! Hắn, hắn thật sự ở chỗ này? Hắn lại dám lên đài!"
"Cả server phát lệnh truy nã còn dám tham gia đại hội luận võ, người kia điên rồi sao!"
"Mặc kệ hắn điên hay không điên, nhưng hắn cứ thế bỏ qua Bắc Tuyết Cô Phi sao? Người này cũng quá coi thường người khác!"
Trên đài chủ tịch, một đám đại lão dồn dập xông lên lôi đài, bao vây Lục Thần.
"Thật sự là Duy Ngã Độc Cuồng! Ngươi thật to gan, còn dám tới hiện trường luận võ!"
"Thật đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công, ngươi lại tự đưa tới cửa! Chỉ cần bắt được ngươi, chúng ta sẽ có vốn liếng để đàm phán với liên quân vạn tộc."
"Mọi người cẩn thận, thực lực người này không tầm thường, hơn nữa còn vô cùng gian xảo, tuyệt đối không được để hắn chạy!"
Lục Thần khẽ nhíu mày nhìn qua từng vị đại lão ở đây. Người cầm đầu của ngũ đại thế lực đã tự mình đi xuống. Đông Phương gia Đông Phương Hùng, những cao thủ của các gia tộc lớn đều vây mình vào giữa.
"Các ngươi gấp gáp như vậy làm gì, ta cũng không nói muốn chạy." Lục Thần mỉm cười: "Ta nói ta tới đây để tham gia đại hội luận võ, đại hội luận võ cũng không cấm tội phạm không thể tham gia. Chẳng lẽ những gia tộc các ngươi đã quyền lực ngập trời đến mức có thể tùy ý thay đổi truyền thống nhiều năm của Nhân tộc sao?"
Sự uy hiếp của Lục Thần có tác dụng.
Cái mũ lớn như vậy, dù là ngũ đại thế lực cũng không dám tiếp, ngày hôm nay gần như tụ tập tất cả những người đại diện cho những thế lực từ tam tinh trở lên ở đây.
Trong Nhân tộc, đúng là lời nói của đám người ngũ đại gia tộc cực kỳ có trọng lượng, có điều bọn họ cũng không muốn bị người ta nói là độc tài.