Editor: Linh Tống
"Ta cũng phản đối, mặc kệ chúng ta có giao ra Duy Ngã Độc Cuồng hay không, thế nhưng nếu để cho vạn tộc biết chúng ta không những không giao người, mà còn đưa hắn đưa đi tới Thông Thiên Tháp, vậy Nhân tộc chắc chắn diệt vong!" Vô Niệm theo sát nói.
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi lên tiếng: "Bắc Tuyết gia chúng ta, ủng hộ!"
Người lên tiếng lại là Bắc Tuyết Cô Phi, bị gạt ở một bên lâu như vậy, cuối cùng vị thiên tài này đã có cơ hội lên tiếng, "Ta muốn thử xem Duy Ngã Độc Cuồng trong truyền thuyết mạnh như thế nào!"
Mộc Phủ Hồng Vũ nhìn về phía Bắc Tuyết Lăng Quân, Lăng Quân nhún vai: "Cô Phi muốn đánh nhau, ta không có ý kiến." Có thể thấy, Lăng Quân cực kỳ coi trọng Cô Phi.
"Ta cảm thấy đánh thì đánh đi!" Trấn Quốc Thu Phượng cười khanh khách nhìn Lục Thần: "Trong tộc của ta có một tiểu bối nói ngươi rất không bình thường, thật vậy chăng?"
Lục Thần nhíu mày, tiểu bối Trấn Quốc Quân mà hắn biết, hình như chỉ có Trấn Quốc Yên Nhiên.
Đây là đánh giá của nàng đối với mình sao? Rất không bình thường? Chỉ như vậy thôi sao!
"Ta cũng không biết nàng nói rất không bình thường là có ý gì." Lục Thần nhún vai: "Đến khi nào nha đầu kia mới lên đây? Nàng nói nàng muốn đuổi kịp ta, ta đã đợi tận hai tháng, sắp sửa phải đi rồi."
Trấn Quốc Thu Phượng không nhịn được cười, nói: "Ngươi thật sự kiêu ngạo, ta có thể nói cho ngươi biết, chẳng qua nàng đang rèn luyện, tương lai các ngươi tái chiến, chưa chắc ngươi có thể là đối thủ của nàng."
"Cố gắng lên!" Lục Thần nói rất chân thành: "Thu Phượng a di, đa tạ."
"A, a di... Ngươi tin ngươi lại gọi ta như vậy, ta sẽ lập tức thay đổi chủ ý hay không!" Vừa nãy Thu Phượng còn đang tươi cười lập tức trở nên hung thần ác sát!
"Sặc... Nói sai, Thu Phượng tỷ..."
"Gọi tiểu tỷ tỷ!"
Mộc Phủ Hồng Vũ tỏ vẻ không thể tin được, một chuyện vốn chắc chắn lại xuất hiện nhiều biến số như vậy! Hiện tại ngũ đại thế lực rõ ràng là 2 so 2!
Cũng may trên tay mình còn một phiếu! Cuối cùng cũng thắng một cách hữu kinh vô hiểm.
"Thiếu chút nữa cho ngươi được như ý!" Mộc Phủ Hồng Vũ cười lạnh một tiếng: "Một phiếu cuối cùng ở trên tay ta, ta nói không được là không được!"
Lục Thần nhíu mày nhìn về phía Mộc Phủ Hồng Vũ, Tàn Sinh, Lão Mã, Trấn Quốc Yên Nhiên đều nói về mình với gia tộc của bọn họ, sao đám người Mộc Phủ Cửu Nhi có quan hệ mật thiết với mình nhất lại không nhắc tới mình?
Có lẽ bọn họ rèn luyện bên ngoài nên không liên hệ được người trong gia tộc!.
"Ta tuyên bố, Duy Ngã Độc Cuồng không có tư cách..."
"Chờ đã... Hồng Vũ, ngươi chắc chắn phải phản đối sao?" Lục Thần nhìn về phía Mộc Phủ Hồng Vũ.
"Đương nhiên phản đối, đây không phải vấn đề tranh tài một trận, đây là đại sự liên quan đến sự tồn vong của Nhân tộc! Bắt ngươi lại, chúng ta có thể bàn điều kiện với vạn tộc!"
Lục Thần lắc đầu: "Tin tưởng ta, ngươi sẽ không phản đối."
"Ha ha ha ha, Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi cũng quá tự tin đi! Mặc dù thực lực ngươi rất mạnh, nhưng ngươi cảm thấy bằng một câu nói của ngươi, Mộc Phủ Hồng Vũ ta sẽ thay đổi lập trường sao?! Quả thực si nhân nói..."
Còn chưa nói ra một chữ "mộng" cuối cùng, Lục Thần đã lấy ra một tấm mộc bài cổ kính từ trong balo.
Tấm mộc bài này đã có tuổi, màu gỗ hơi thay đổi, chữ viết trên đó cũng hơi phai đi, cần cẩn thận phân biệt.
Nhưng vừa nhìn thấy tấm lệnh bài này, Mộc Phủ Hồng Vũ lại như bị điện giật.
Mặt trên có tám chữ mơ hồ.
Lệnh bài Thái Thượng Trưởng Lão Mộc Phủ!
Vào thời khắc này, sự khiếp sợ trên khuôn mặt Mộc Phủ Hồng Vũ đã lên tới mức tột đỉnh. Toàn thân cứng ngắc, chỉ có đôi mắt không ngừng chớp chớp, hình như sợ mình hoa mắt.
"Ngươi, ngươi, sao ngươi có thể có lệnh bài của lão nhân gia!" Đôi mắt ộc Phủ Hồng Vũ đã ửng đỏ, giọng nói nghẹn ngào.
Lục Thần hít sâu một hơi, giọng điệu nặng nề: "Ta và hắn là anh em kết nghĩa! Hắn dạy ta rất nhiều, vì để ta đi qua tầng thứ chín Thiên Trừng Tháp, hắn đã tự mình binh giải, đồng thời đưa tấm lệnh bài này cho ta."
Nhớ tới Mộc Huyền, trong lòng Lục Thần buồn vô cớ.
"Các vị, cho nên ta tới tham gia đại hội luận võ cũng không phải vì giải nhất, cũng không phải vì muốn xông Thông Thiên Tháp để rời khỏi nơi này."
"Tuy ta không biết các ngươi, các ngươi cũng không phải đồng bào của ta, thế nhưng ở Tam Trọng Thiên cũng có bằng hữu của ta."
"Ở trong miệng dị tộc, chúng ta có một xưng hô giống nhau, nhân loại!"
"Ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, trận chiến ngày hôm nay qua đi, ta hy vọng các ngươi để ta đi tham gia đại hội luận võ vạn tộc!" Lục Thần đi tới trước lôi đài, nhìn về phía mọi người.
"Nhân loại chúng ta hèn mọn lâu lắm rồi, bị ức hiếp lâu lắm rồi, thậm chí bởi vì ta lấy được một món bảo vật khiến bọn họ thèm thuồng mà bọn họ lại muốn diệt tuyệt Nhân tộc ta!"
"Mọi người ở đây, hình như các ngươi cũng đã quên, các ngươi đều đã từng là cường giả! Vô số người ngước nhìn theo các ngươi rời khỏi Nhị Trọng Thiên Vực, rất nhiều người xem bọn ngươi là thần tượng, là mục tiêu nỗ lực, còn có rất nhiều người người trước ngã xuống, người sau tiến lên, nỗ lực tiến vào Tam Trọng Thiên!"
"Nhưng các ngươi có từng nghĩ, khi bọn họ đi tới Tam Trọng Thiên, bọn họ lại phải gặp tình cảnh kéo dài hơi tàn, gian nan qua ngày như vậy!"
"Trong những người kia có thân nhân bằng hữu của các ngươi, có người các ngươi quan tâm. Mặc dù các ngươi bị ép đến tuyệt cảnh nhưng vẫn đau khổ chống đỡ, không phải là vì bọn họ sao?"
"Tuy Duy Ngã Độc Cuồng ta không phải là người tốt lành gì, thế nhưng ta cũng có người ta quan tâm. Ta không cho phép khi bọn họ đi tới Tam Trọng Thiên lại trở thành đối tượng cho người khác khi dễ!"
"Ta mặc kệ quy tắc ở Tam Trọng Thiên đã giằng co bao nhiêu năm, trước đây không có ai phá vỡ quy tắc nơi này, vậy để ta đánh vỡ!"
Toàn trường mấy vạn người lại an tĩnh lặng ngắt như tờ!
Thì ra điều Duy Ngã Độc Cuồng suy tính không phải là đại hội luận võ Nhân tộc, thậm chí hắn cũng không để ý tới vạn tộc vây khốn gì đó. Hắn tới đây chỉ để đánh vỡ quy tắc Tam Trọng Thiên!
Khu vực Tam Trọng Thiên, Nhân Tộc thất bại thảm hại, nhưng bây giờ có một người đứng dậy!