Editor: Linh Tống
Hắn không bị cái gọi là ngũ đại gia tộc khống chế, hắn không quan tâm đẳng cấp quân hàm, hắn coi rẻ quy tắc!
Thoa Ông đột nhiên hơi nghẹn ngào, lúc tiểu tử này nghiêm chỉnh thật sự khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
"Tiểu tử thối, đoạn đường này theo ngươi... Thoa Ông ta đi một chuyến này không đáng tiếc!"
Thanh Sam hít sâu một hơi, đây chính là nguyên nhân hắn ta tình nguyện táng gia bại sản để trợ giúp Duy Ngã Độc Cuồng trong tình thế cấp bách. Người này nói ra những thứ từ tận đáy lòng của mọi người, nói ra những thứ bọn họ không dám nói.
Hắn dùng sức một mình cản cơn sóng lớn, khiêu chiến vạn tộc, khiêu chiến quy tắc!
Thanh Sam ướt vành mắt, mấy ngày nay hắn ta đã chịu một áp lực cực lớn, vào giờ khắc này, cuối cùng hắn ta cũng có thể trút ra.
Nhìn qua những người trước đó vẫn chưa quyết định, bọn họ đã từng nghi ngờ mình, nói mình quá ngu, nhưng vào lúc này, tất cả mọi người đều đã câm miệng!
"Độc Cuồng huynh đệ, nói thật hay! Không uổng công Thanh Sam ta đi theo ngươi!"
Lục Thần nói xong thì xoay người nhìn về phía Mộc Phủ Hồng Vũ. Hắn không muốn làm khó Mộc Phủ Hồng Vũ, hắn là người nhà của Mộc Huyền, Lục Thần có thể cho bọn họ nhiều sự khoan dung hơn.
"Hồng Vũ lão ca, ta biết ngươi có lo nghĩ của ngươi, ta cũng không muốn cưỡng cầu ngươi, ta cầu xin ngươi để cho ta tham gia đại hội luận võ!"
Khi hai chữ "cầu xin" này được nói ra, trong lòng Mộc Phủ Hồng Vũ đột nhiên run lên, hai tay run rẩy.
Khi Duy Ngã Độc Cuồng cầm tấm lệnh bài kia trên tay, đừng nói là thay Mộc Phủ đưa ra quyết định, hắn muốn gia chủ cũng còn được, nhưng Duy Ngã Độc Cuồng lại không làm như vậy.
Hắn cho Mộc Phủ mặt mũi, nặng đến mức hắn ta không chịu nổi.
"Độc Cuồng huynh đệ, ta... Mộc Phủ ta vạn lần không dám nhận hai chữ cầu xin của người... Sau này, Độc Cuồng huynh đệ... À, không phải, Độc Cuồng tiền bối có nhu cầu gì, Mộc Phủ ta sẽ toàn lực giúp đỡ, tuyệt đối không hai lời!" Mộc Phủ Hồng Vũ hai tay ôm quyền, cúi người hành lễ thật sâu.
Mọi người trong Mộc Phủ đồng loại quỳ xuống.
Lục Thần là bạn vong niên của Mộc Huyền, tính theo bối phận, Lục Thần tuyệt đối là tiền bối của tất cả mọi người trong Mộc Phủ, hơn nữa có lẽ còn không chỉ là một thế hệ, hắn tuyệt đối xứng đáng nhận một quỳ này.
Nhưng Lục Thần lại không thích mấy lễ nghi hình thức này: "Này này này, các ngươi làm cái gì vậy... Đừng có kéo bối phận ra, ta và vài vãn bối của các ngươi còn xưng huynh gọi đệ với nhau, mau đứng lên, mau đứng lên..."
Lục Thần vội vàng đỡ Mộc Phủ Hồng Vũ dậy.
Mộc Phủ Hồng Vũ xấu hổ không thôi: "Tiền bối không nên nói như vậy, đó là vãn bối không hiểu quy củ, không biết ngài và Thái Thượng Trưởng Lão là bạn vong niên. Địa vị của Thái Thượng Trưởng Lão trong Mộc Phủ ta không phải chuyện đùa, ngài và hắn là bạn vong niên, chúng ta..."
"Này, đừng có kéo mấy thứ này lễ nghi phiền phức này ra, nếu lão già biết ta chiếm tiện nghi hậu bối của hắn, có lẽ hắn sẽ không tha thứ cho ta. Mọi người ngang hàng xã giao, tính theo tuổi tác, ta gọi ngươi một tiếng lão ca cũng đã là chiếm tiện nghi."
"Không dám không dám..."
"Cái kia, việc tỷ võ..."
"Xấu hổ, ta, trước đó ta không biết người Thái Thượng Trưởng Lão giao phó là ngài, cho nên... Vậy bây giờ không cần nói nhiều, chúng ta tất nhiên là đồng ý."
Lục Thần cười gật đầu, quả nhiên nhiều bằng hữu nhiều đường đi, dọc đường kết giao không ít bằng hữu, không ngờ ở Tam Trọng Thiên lại thuận lợi thu được tư cách tranh tài.
Động mồm mép dù sao cũng thuận tiện hơn ra tay đánh nhau.
Cuối cùng các vị đại lão lần lượt xuống đài, lôi đài lại một lần nữa trở lại trong tay Lục Thần và Bắc Tuyết Cô Phi.
"Ngươi muốn tham gia vạn tộc luận võ? Nơi đó mười đấu chín chết." Cô Phi nhàn nhạt nhìn Lục Thần.
"Đa tạ nhắc nhở, ta biết."
"Trước đó Lê Châu và người của Bách Liệt Binh Đoàn nói ngươi đã từng là học viên của Luyện Tâm viện ở Nhị Trọng Thiên?"
"Ừm, có ở bên kia một khoảng thời gian."
Cô Phi gật đầu: "Thời trang màu đỏ, thực lực siêu quần, ta nghĩ ta biết Sương nhi nói tới ai, không ngờ lại là ngươi!"
"Sương nhi?" Lục Thần chớp con mắt, hình như trong ấn tượng của hắn không có tên này.
Cô Phi mỉm cười: "Chờ sau này các ngươi gặp mặt, chắc là ngươi sẽ biết! Duy Ngã Độc Cuồng, ngươi là người khiến ta cảm thấy hơi bội phục. Theo lý thuyết, ta không nên làm khó bạn của Sương nhi, nhưng chiến trường vạn tộc cũng không đơn giản như ngươi tưởng tượng. Vì sự an toàn của ngươi, ta nhất định phải xem thử thực lực của ngươi."
"Một trận chiến này, ta đã dốc hết toàn lực, nếu ngươi thất bại thì hãy buông bỏ kế hoạch của ngươi!"
Lục Thần hơi híp mắt lại, từ đầu đến giờ hình như hắn đã không chú ý tới người này. Hiện tại khi đứng trước mặt Bắc Tuyết Cô Phi, hình như hắn có thể cảm nhận được một chút cảm giác.
Cô Phi này là một cao thủ!
Bảy chuôi Thất Tinh Hồ Điệp Kiếm lơ lửng bên cạnh Cô Phi, hiện ra tia sáng bảy màu. Kiếm hơi rung động, dường như nó đang cảm thấy hưng phấn như chủ nhân của nó.
Cô Phi đứng ở giữa sân, gió bắt đầu nổi lên xung quanh người hắn ta, thổi bay tóc và quần áo của hắn ta.
Ánh mắt Lục Thần hơi lạnh lùng, tay phải dựng thẳng bắt kiếm chỉ, một thanh trường kiếm hai màu đỏ đen từ từ hiện lên trong hư không trước mặt hắn.
Một chiêu này khá hay, giống như hắn và nguyên lý gương soi của bản thân.
Vô Cực Kiếm vừa bị sương mù màu đen quấn quanh, vừa bốc sương trắng. Theo Vô Cực Kiếm chậm rãi chuyển động, trắng đen đan xen, thình lình hình thành đồ án giống với Thái Cực Đồ!
Ngay khoảnh khắc khi Thần Ma Vô Cực Kiếm xuất hiện, vô số người đột nhiên cảm thấy vũ khí của mình, thậm chí là trang bị trên người mình xuất hiện phản ứng cực kỳ mãnh liệt.
"Cái gì, thuộc tính vũ khí của ta hạ xuống! Vì sao!"
"Áp chế vũ khí? Này, đây là hiệu quả của uy năng tiên thiên sao? Không đúng, dường như Duy Ngã Độc Cuồng còn chưa phát động kỹ năng!"
"Nói ra có thể các ngươi không tin, vừa nãy khi thanh kiếm kia vừa xuất hiện, ta có thể cảm giác được trang bị trên người ta có rung động ngắn ngủi... Đây là cái quỷ gì!"