Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp ( Dịch Full )

Chương 722 - Chương 722: Hai Quân Đối Chọi (19/57)

Từ Dã Quái Bắt Đầu Tiến Hóa Thăng Cấp Chương 722: Hai quân đối chọi (19/57)

Editor: Linh Tống

Với tư cách là đồng bọn ngay từ đầu ở Tam Trọng Thiên của Lục Thần, mấy người Lực Bạt Sơn đã cùng Lục Thần vào sinh ra tử mấy lần, quan hệ thân thiết không cần nhiều lời.

Kể ra Lực Bạt Sơn lăn lộn ở Tam Trọng Thiên đã nhiều năm nhưng chỉ mới trở thành tiểu đội trưởng dân binh. Kết quả chỉ mới mấy tháng hắn ta đã tấn chức hạ sĩ, tiến vào quân chính quy, những người khác cũng đều trở thành cấp đội trưởng.

Là vàng sẽ phát sáng. Sau khi mất cứ điểm, trái lại bọn hắn tăng cấp bậc càng nhanh hơn.

Việc không nên chậm trễ, trên đường có thể vừa đi vừa ôn chuyện, rất nhanh đội ngũ đã xuất phát.

Đi tới điểm giao giữa lãnh địa của Nhân tộc và Yêu Thú tộc, từ rất xa mấy người Lục Thần đã thấy lượng lớn quân đội tụ tập ở biên cảnh, dường như bọn hắn đã sớm phát hiện quân đội Nhân tộc, cũng sớm lập phòng tuyến ở biên cảnh.

Lục Thần khẽ nhíu mày, hỏi Hồng Vũ sau lưng, "Hồng Vũ lão ca, bọn hắn không biết chúng ta muốn tham gia vạn tộc luận võ sao?"

Sắc mặt Mộc Phủ Hồng Vũ trở nên ngưng trọng, "Trước đó chúng ta đã báo danh dự thi, bọn hắn phải biết mới đúng."

Điện chủ Vãng Sinh Điện hừ lạnh một tiếng, "Rõ ràng bọn hắn muốn ngáng chân chúng ta."

Hồng Vũ suy nghĩ một hồi, nói, "Độc Cuồng huynh đệ, ta tới nói chuyện với bọn hắn, giải thích rõ ràng với bọn họ thử xem. Hoặc... Đút lót cho bọn chúng một chút, có lẽ bọn chúng sẽ thả cho chúng ta đi."

Trong lòng mọi người đều đã nhìn rõ tình huống, xem tư thế của đối phương, rõ ràng "giải thích" một chút không thể đi qua được.

Lục Thần ngăn cản Mộc Phủ Hồng Vũ, "Hồng Vũ, đã tới lúc nên sửa đổi một số tật xấu."

"Chúng ta vốn có tư cách dự thi, vậy chẳng có gì phải giải thích, càng không cần đút lót gì. Nếu bọn chúng cố ý khó xử, ta không ngại giết một người răn trăm người! Toàn thể quân đội, tiếp tục đi tới!"

Dưới sự dẫn dắt của Lục Thần, quân đội không quan tâm tới mười mấy vạn binh lực của đối phương, tiếp tục tiến thẳng về phía trước!

"Đứng lại!" Quả nhiên, khi đi tới vị trí cách quân sự của đối phương chừng 300m tới 400m, một tên mặt sư tử của Yêu Thú tộc quát lên một tiếng, "Không biết Nhân tộc không được rời khỏi biên cảnh nửa bước sao?"

"Đừng tưởng các ngươi thành quần kết đội là có thể bước ra khỏi biên cảnh nửa bước, nếu có người lớn gan dám phản kháng, lão tử chém giết ngay tại chỗ!"

Người này chỉ là một gã quân hàm cấp Úy, nhưng hắn ta có thể rời khỏi hàng một mình, không chút sợ hãi đối mặt với mấy vạn đại quân Nhân tộc, còn dương mắt khinh bỉ!

Lục Thần hơi híp mắt lại, sợ rằng đám Yêu Thú tộc này cao ngạo đã quen.

"Này, con mèo lớn kia, ta chỉ nói một lần, chúng ta tới tham gia đại hội luận võ vạn tộc, đây là đại hội mỗi một chủng tộc trong Tam Trọng Thiên đều có thể tham gia, chúng ta cũng đã báo danh trên hệ thống, ngươi có thể trực tiếp kiểm tra danh sách."

"Đại hội luận võ vạn tộc? Ha ha ha ha, đám rác rưởi các ngươi cũng muốn tham gia đại hội luận võ vạn tộc sao? Đừng đùa lão tử!" Yêu thú mặt sư tử cười như điên nói, "Đừng tưởng ta không biết, các ngươi muốn mượn cớ này len lén chạy ra khỏi vòng vây. Hẳn các ngươi đã đoán được, Nhân tộc không thể sống quá một tháng, rất nhanh các ngươi sẽ bị diệt chủng, cho nên các ngươi mới nghĩ ra biện pháp thấp hèn ti tiện như vậy."

"Chậc chậc chậc, xem mấy người các ngươi, Nguyên Soái, Xưng Hào Nguyên Soái, Thiên Mệnh Nguyên Soái, đội hình thật cường đại. Đáng tiếc, đến chỗ chúng ta, các ngươi chỉ là một đám rác rưởi!"

Đám người Nhân tộc đều đang đè nén lửa giận trong lòng.

Gia hỏa này không hỏi rõ ràng trắng đen đã cố tình gán ghép suy nghĩ của mình lên người Nhân tộc cũng thôi đi, nhưng loại thái độ khinh bỉ Nhân tộc từ tận trong xương của hắn ta thật không chút che giấu.

Thế nhưng có lẽ là bị áp bách đã quen, mặc dù ở đây có rất nhiều người có thể giết chết tên yêu thú cấp Úy này, nhưng một khi ra tay có nghĩa bọn họ muốn khai chiến với Yêu Thú tộc.

Nhân tộc và Yêu Thú tộc khai chiến, không thể nghi ngờ đây là tự chịu diệt vong, cho nên mọi người chỉ có thể giận mà không dám nói gì!

"Ha ha ha, một đám hèn nhát, cái gì mà xưng hào Thiên Mệnh, ở trước mặt lão tử đều là loại ti tiện!"

Đúng là hắn ta có vốn liếng để cuồng vọng, phía sau hắn ta là mười mấy vạn liên quân vạn tộc, trong đó không thiếu cao thủ. Cho dù hắn ta có làm càn thế nào đi nữa, nhưng Nhân tộc dám làm gì hắn ta sao?

Lục Thần hơi híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía mọi người đằng sau.

"Có người nào có thể đánh chết hắn ta?"

Giọng nói của hắn không lớn, nhưng lại truyền đi cực xa.

"Đánh chết? A, đám tôn tử này có bản lĩnh rồi?"

"Ha ha ha ha, giọng điệu của người dẫn đầu kia thật không nhỏ, chúng ta cũng muốn nhìn xem, trước mặt hai mươi vạn đại quân chúng ta, Nhân tộc các ngươi có dám động tới một cọng tóc gáy của tộc nhân ta không!"

"Một đám yếu mềm, lão tử cứ đứng yên ở đây, các ngươi dám động ta một chút thử xem?"

Sau lưng Lục Thần có một giọng nói lạnh nhạt vang lên, "Muốn động thủ thật sao?"

Lục Thần nhìn về phía người kia, không nghĩ tới người nói chuyện lại là tiểu tử Đông Phương Kỵ.

"Trong quân không nói đùa." Lục Thần trầm giọng nói, "Để bọn hắn nhớ lâu một chút."

"Được, ta tới."

Đột nhiên, một tia chớp chợt bắn ra từ trong đại quân Nhân tộc, như một vệt ánh sáng cắt ngang đêm tối, bắn xa tới 300 - 400m.

Lôi quang thoáng qua, một người mặc bạch bào đứng phía sau yêu thú mặt sư tử. Vào lúc này, cả người yêu thú mặt sư tử đã lóe đầy tia điện, co quắp lại, miệng sùi bọt mép.

Thân thể hắn ta cứng ngắc, nhưng hai mắt lại trừng trừng nhìn đại quân Nhân tộc trước mặt.

Bọn hắn... Thực sự... Nói động thủ liền động thủ!

Yêu thú mặt sư tử nhìn chằm chằm người vừa phát ra hiệu lệnh kia, "Ngươi, ngươi dám giết ta! Rốt cục ngươi là ai!"

Lục Thần lạnh lùng nhìn hắn ta, không mở miệng.

Đông Phương Kỵ thản nhiên nói, "Muốn biết tên của hắn? Ngươi còn không xứng!"

"Nhớ kỹ, sau này phải tôn trọng Nhân tộc một chút!" Đông Phương Kỵ đứng phái trước hai mươi vạn liên quân vạn tộc, từ tốn nói.

Bình Luận (0)
Comment