Editor: Linh Tống
Giọng nói của hắn ta truyền vào trong tai yêu thú mặt sư tử, cũng vang vọng trong hai mươi vạn liên quân vạn tộc!
Thiên Mệnh Nguyên Soái của Nhân tộc miểu sát binh sĩ cấp Úy của yêu thú, trên thực lực đúng là không có vấn đề gì, chỉ có điều địa vị của Nhân tộc không cho phép bọn hắn làm như vậy!
Mà lần đánh chết này đã hoàn toàn chọc giận thống soái của đối phương.
"Lớn mật, dám động tộc nhân ta, lão tử xé nát ngươi!"
Nhưng cũng đúng vào lúc này, trong đại quân Nhân tộc, nam tử mặc đồ đỏ lạnh lùng mở miệng.
"Rất tốt, hiện tại đổi lại chúng ta."
"Ta cũng muốn nhìn xem, trong số các ngươi có ai có thể động đến một cọng tóc gáy của hắn!"
"Chỉ là Nhân tộc hèn mọn, chưa đủ lông đủ cánh đã dám kiêu ngạo trước mặt Yêu Thú tộc ta, ta sợ ngươi còn chưa thấy thủ đoạn của bản soái!"
"Thiên Mệnh Nhân tộc? Hừ, ở trước mặt ta, dù là Thiên Mệnh Nhân tộc cũng chỉ có nước bị chém giết!"
Trong đại quân Yêu Thú tộc, một tên Thiên Mệnh Nguyên Soái hóa thân thành một cơn Yêu Phong gào thét mà đến, xông về phía Đông Phương Kỵ.
Thế nhưng Đông Phương Kỵ lại không phòng ngự chút nào, chỉ ung dung đứng ngay tại chỗ.
Với tư cách là một trong số ít người từng giao thủ với Duy Ngã Độc Cuồng, không ai hiểu rõ thực lực của người kia hơn hắn ta.
Nếu lúc trước hắn đã nói ra mấy lời như vậy, Đông Phương Kỵ tuyệt đối tin tưởng hắn.
Lục Thần mỉm cười, tuy lần đầu tiên hắn gặp Đông Phương Kỵ, hai bên đối địch nhau, gia hỏa này cũng không nói nhiều. Nhưng thật ra hắn đã bắt đầu cảm thấy hơi thích tiểu tử này.
Yêu phong đã đến sau lưng Đông Phương Kỵ, nhưng đúng vào lúc này, có bóng người càng nhanh hơn trực tiếp bắn ra từ trong đại quân Nhân tộc, còn chưa thấy rõ thân hình đã đứng sau lưng Thiên Mệnh Nguyên Soái của Yêu Thú.
Tại thời khắc này, yêu phong đã ngừng lại, dần dần hiện ra hình dáng một Lang Nhân mặc áo giáp.
Ngay khi hắn ta hiện thân, KP của hắn ta đã có màu đen!
Hắn ta không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn bóng lưng màu đỏ kia, "Ngươi, ngươi... Không thể nào! Phong Hệ Tinh Thể của ta! Thanh kiếm trong tay ngươi kia... Chẳng lẽ là... Ngươi là... Ngươi là Duy Ngã Độc Cuồng!"
Lục Thần thu hồi Vô Cực Kiếm, bĩu môi, "Đáng tiếc ngươi nghĩ ra quá muộn."
Lục Thần đứng trước mặt hai mươi vạn liên quân, cao giọng nói, "Tránh ra cho ta, nếu không ta cũng không ngại mở ra một con đường máu!"
Lúc này, đám người quân đội liên quân đã bị một kích vừa nãy dọa sợ đến ngơ ngác.
Thiên Mệnh Nguyên Soái của Yêu Thú tộc bị miểu sát!
Dù Phong Lang Nguyên Soái không tính là Thiên Mệnh Nguyên Soái mạnh nhất trong Yêu Thú tộc, phần lớn công trận của hắn ta đều lấy được từ chiến trường, nhưng đó cũng là chiến công vô số. Hơn nữa hắn ta cũng đã thông qua khảo hạch Thiên Mệnh Nguyên Soái. Với tư cách Thống Soái tối cao trong quân đội liên quân, thực lực của hắn ta không thể nào yếu được.
Thế nhưng trước mặt người tên Duy Ngã Độc Cuồng kia, ở trạng thái Phong Hệ Tinh Thể, trực tiếp bị một kích miểu sát.
"Một công kích của tên kia có sát thương hơn ức!"
"Hắn là Duy Ngã Độc Cuồng thật sao? Hắn, vậy mà hắn lại không phủ nhận thân phận của mình, hắn không sợ bị chúng ta quần công sao?"
"Lẽ nào ngươi còn không nhìn ra, nếu hắn dám thừa nhận đồng nghĩ với hắn có nắm chắc hoàn toàn, ngay cả Phong Lang Nguyên Soái cũng bị hắn miểu sát."
Lục Thần không định cho bọn hắn có quá nhiều thời gian tự hỏi, trực tiếp đi về phía hai mươi vạn đại quân.
Mà đối mặt với nhân vật giống như tử thần này, hai mươi vạn đại quân lại đột ngột nhường ra một con đường ngay chính giữa.
Đại quân Nhân tộc theo sát phía sau, không quan tâm tới đại quân dị tộc hai bên trái phải, tiến thẳng vào lãnh địa Yêu Thú tộc!
Mãi tới khi rời xa biên cảnh, đám người Nhân tộc mới giật mình tỉnh lại.
"Ha ha ha ha, quá sung sướng. Thấy không, chúng ta đã giết người của bọn chúng, nhưng hai trăm ngàn người bọn chúng lại sững sờ không dám động một chút!"
"Thống soái của bọn họ bị miểu sát, đoán chừng đầu óc của đám người kia còn chưa kịp phản ứng lại."
"Đúng là đã lâu rồi ta không được thoải mái như thế. Trước đây khi đứng trước mặt dị tộc ta vẫn luôn phải nén giận, hiện tại cuối cùng chúng ta cũng được nở mày nở mặt một lần!"
Thoa Ông đi tới bên cạnh Lục Thần, "Tiểu tử, làm rất tốt!"
Lục Thần mỉm cười, "Thế này có là gì, ta đã cảnh cáo bọn họ, nếu bọn họ còn muốn khư khư cố chấp, đương nhiên ta phải cho bọn họ một bài học."
Thoa Ông gật đầu, lão có thể tính là người ở gần Lục Thần lâu nhất, cũng hiểu rất rõ phong cách của Lục Thần. Đối với gia hỏa này, chuyện mà người khác cảm thấy không thể tưởng tượng nổi thật ra cũng không phải việc lớn lao gì.
Đây là gia hỏa có thể đánh chết Cổ Long Hoàng mạnh nhất Tam Trọng Thiên, Yêu Thú tộc cái gì, trong mắt hắn đều chẳng đáng là bao.
"Nhưng ta không nghĩ tới người đầu tiên hưởng ứng ngươi lại là tiểu tử Đông Phương Kỵ kia."
Lục Thần cũng gật đầu, "Ta cũng không nghĩ tới."
Đúng lúc này, một bóng trắng vượt qua bên cạnh hai người. Giọng nói quen thuộc, lạnh nhạt kia lại vang lên lần nữa, "Ta đã nhịn bọn hắn rất lâu rồi. Lại nói, nếu chọc ra rắc rối gì còn có ngươi tới gánh." Nói xong, người nọ cứ tiếp tục đi về phía trước.
Lục Thần và Thoa Ông nhìn nhau, người vừa đi lướt qua kia chính là Đông Phương Kỵ...
Hắn ta cũng không khách khí, đã sớm suy nghĩ kỹ đường lui, dù gì cũng có Lục Thần gánh trách nhiệm.
"Tiểu tử này!" Lục Thần lắc đầu, vừa bực mình vừa buồn cười.
...
Tiến vào lãnh địa Yêu Thú tộc, dọc theo đường đi bọn hắn cũng không gặp phải phiền toái gì, quân đội do ngũ đại chưởng môn dẫn dắt tiến thẳng đến chiến trường Yêu Thần. Đó là nơi Yêu Thú tộc huấn luyện tỷ võ quy mô lớn, cũng là nơi cử hành vạn tộc luận võ.
Trên đường mọi người có dừng lại nghỉ ngơi vài lần, thời gian khác vẫn luôn tăng tốc.
Tới chạng vạng tối, bọn họ đã đi đến phía trước chiến trường Yêu Thần.
Chiến trường Yêu Thần là một bình nguyên cực kỳ rộng lớn. Lúc này đứng trên dãy núi có thể thấy vòng ngoài bình nguyên được đèn đuốc chiếu sáng rực, không biết có bao nhiêu chủng tộc đã xây dựng cơ sở tạm thời ở đó, chờ đợi trận luận võ ngày mai.