Editor: Linh Tống
"Lần này ít nhất cũng có quân đội của bốn năm trăm chủng tộc tới đây." Bắc Tuyết Lăng Quân nhìn lướt qua, đoán đại khái, "Nhiều hơn không ít so với số chủng tộc tham gia luận võ bình thường."
Trấn Quốc Thu Phượng hừ lạnh một tiếng, "Ta đoán rất có thể bọn hắn đã muốn chia cắt lãnh địa Nhân tộc từ lâu."
"Độc Cuồng tiểu huynh đệ." Bất Niệm đại sư đi tới trước mặt Lục Thần, "Quân đội nhất định phải đóng quân ở xung quanh dãy núi, mỗi một chủng tộc có thể dẫn theo 200 người tiến vào khu vực ngoại vi nghỉ ngơi, mà tuyển thủ dự thi của các chủng tộc có thể dẫn theo 20 người tiến vào lôi đài Yêu Thần."
"Ngoại vi dãy núi không cho phép tranh đấu, điểm này chúng ta có thể yên tâm, dù sao thì nếu quân đội ngoại vi đánh nhau, chắc chắn sẽ tạo thành tình thế mất khống chế."
Lục Thần gật đầu, "Vậy thế này đi, Sơn ca, Thoa Ông, Thanh Sam lão ca, ba người các ngươi theo ta đi vào. Danh ngạch còn lại, Hồng Vũ lão ca cứ quyết định đi."
Vì lần luận võ này không chỉ tranh cướp thứ tự, còn có liên quan tới cả số mệnh Nhân tộc, Lục Thần chỉ dẫn theo ba người bằng hữu, những người khác có thể xem buổi luận võ thông qua livestream. Hắn để lại phần lớn danh ngạch cho những người có địa vị khá cao trong Nhân tộc, như vậy kết quả đàm phán mới có sức thuyết phục.
Ngoài ra, 200 danh ngạch còn lại cũng giao cho mấy người Hồng Vũ quyết định.
Không lâu sau đã quyết định xong danh sách người được đi vào.
Ngoại trừ bốn người Lục Thần, còn có chưởng môn của ngũ đại gia tộc và 11 Thiên Mệnh Nguyên Soái cùng tiến vào lôi đài Yêu Thần với Lục Thần,.
Đội ngũ 200 người do chưởng môn của ngũ đại thế lực khác trong thập đại thế lực dẫn dắt, đại quân ngoại vi do chúng chưởng môn nhị tinh gia tộc liên hợp quản lý.
Sau khi quyết định xong, mấy người Lục Thần xuất phát.
Trước khi đi, đột nhiên Sương Vũ kéo tay Lục Thần lại, "Người điên... Ngươi, ngươi phải cẩn thận, chúng ta chờ ngươi trở về."
Truy Vân đứng lên, lấy một bao thịt quay từ trong balo ra đưa cho Lục Thần, "Kỹ năng nấu nướng của ta lại thăng cấp."
"Sao nó nguội hết rồi." Vẻ mặt Lục Thần tràn đầy ghét bỏ.
Truy Vân trừng mắt liếc Lục Thần, "Muốn ăn nóng... Vậy thì còn sống trở về!"
Cát Hầu cũng đi tới, "Người điên, còn sống trở về, tiểu đội chúng ta một người cũng không thể thiếu!"
Viền mắt Mị Nương hơi ẩm ướt. Mặc dù bọn hắn biết người điên có thực lực siêu quần, nhưng không ai không biết vạn tộc luận võ tàn khốc tới mức nào. Hắn lấy thân phận người bị toàn server truy nã, đại biểu Nhân tộc dự thi, hơn nữa còn dự thi ở ngay đêm trước khi vạn tộc chuẩn bị xâm lấn lãnh địa Nhân tộc...
Đôi khi, chuyện khiến mọi người càng khó chấp nhận hơn không phải là có người vẫn luôn mạnh mẽ hơn bọn họ, mà là một số người vốn yếu hơn ngươi đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ hơn ngươi.
Không cần nghĩ, chắc chắn người điên sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
"Người điên, ta, ta vẫn luôn chuyên tâm tu luyện Huyết Tế Hồn Khiên, nhưng ta không thể nào giúp ngươi được..."
Lục Thần mỉm cười, vỗ bả vai Mị Nương, "Đại tẩu, ngươi đừng quên, ngươi đã từng cứu ta một lần! Mọi người yên tâm, ta sẽ trở lại!"
"Đại tẩu?" Mị Nương sửng sốt một hồi, nhưng rất nhanh nàng đã hiểu ý của Lục Thần. Hắn gọi Lực Bạt Sơn là "Sơn ca", vậy hiển nhiên hắn gọi nàng là đại tẩu vì đã coi nàng là nữ nhân của Lực Bạt Sơn.
Đột nhiên bị gọi như vậy, Mị Nương hơi ngượng ngùng.
"Tiểu tử thối, ta còn chưa phải đâu... Ngươi nhất định phải sống sót trở về, biết không!"
Lục Thần mỉm cười nhìn bằng hữu của mình, trịnh trọng nói, "Yên tâm, ta không chỉ còn sống trở về, ta còn mang theo tôn nghiêm và vinh quang đã bị thất lạc của Nhân tộc trở về!"
Khi Lục Thần tiến vào khu vực các tộc tụ tập, việc đầu tiên hắn làm là dàn xếp cho đội ngũ 200 người.
Khu vực ở đây rất lớn, có điều sau khi Nhân tộc đến vẫn trở thành tiêu điểm của những chủng tộc khác.
"Ừm? Ta không nhìn lầm chứ, đó là Nhân tộc?"
"Là Nhân tộc, không nghĩ tới đám phế vật kia cũng dám tới tham gia vạn tộc luận võ? Ngàn dặm tìm chết sao?"
"Đoán chừng bọn hắn đã chó cùng rứt giậu, thấy lãnh địa của mình bị chúng ta bao vậy, muốn được ăn cả ngã về không. Hừ, đáng tiếc, Nhân tộc quá rác rưởi, dù có đến cũng chỉ đẩy nhanh tốc độ diệt vong của bọn hắn mà thôi!"
Nghe được tiếng bàn tán của đám người chung quanh, Lục Thần hơi nhíu mày. Hắn đứng thẳng người, đang định nói gì nhưng Mộc Phủ Hồng Vũ đã ngăn cản hắn.
"Đừng để ý đến bọn họ, bên ngoài không cho phép tranh đấu, nếu không sẽ coi như bỏ quyền."
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, "Không phải bọn họ cũng giống chúng ta sao, dựa vào cái gì mà bọn họ dám ồn ào."
"Ngươi, ngươi đừng xung động, khiêm tốn, khiêm tốn một chút. Ngươi vốn đã khiến người ta chú ý, nếu còn tranh chấp với bọn họ, rất dễ bị nhằm vào."
Lục Thần mỉm cười, "Hồng Vũ lão ca, ta sợ bị người nhắm vào từ lúc nào vậy? Lại nói, lấy thân phận của ta, cho dù ta không nói câu nào vẫn sẽ bị nhằm vào."
Dứt lời, Lục Thần không để ý tới sự phản đối của những người khác mà đi tới trước mặt đám người đang bàn tán.
Không biết tên gia hỏa này thuộc chủng tộc nào, chí ít dưới cái nhìn của Lục Thần, tướng mạo của hắn ta rất kỳ quái, da trên mặt đầy nếp nhăn, thính tai nhọn.
Kiểm tra phần mềm phiên dịch một hồi, sau khi phiên dịch ra một chuỗi tên không có ý nghĩa, dường như là kết quả của dịch âm.
Lục Thần cau mày, "Ngươi là Ba Nhĩ Hách Lạp Bỉ Nhĩ Tư Kỳ... Đm, tên gì đọc quéo lưỡi… Quên đi, đám rác rưởi các ngươi đừng ồn chít chít nữa, nếu không đừng trách ta không khách khí!"
"Ngươi là cái thá gì, một Nhân loại cũng dám nói chúng ta rác rưởi. Ta thấy ngươi chán sống rồi!"
Lục Thần giận dữ nhìn người kia, sau đó lại nhìn xung quanh, không có người của Yêu Thú tộc tuần tra. Sau đó hắn đi tới... Đột nhiên, bóng dáng Lục Thần trở nên lắc lư. Một giây sau, người trước mặt hắn đã biến mất!
Mọi người trợn mắt hốc mồm, một người sống sờ sờ, cho dù bị giết cũng không thể biến mất không thấy đâu nữa như vậy.
Lục Thần sờ sờ miệng, dường như hắn mới vừa ăn thứ gì đó xong, còn ợ một cái.