Editor: Linh Tống
Mọi người bắt đầu dựng trại, đoàn người ngồi quanh đống lửa.
Không biết từ lúc nào trong tay Lục Thần đã có thêm một tiểu gia hỏa lông xù. Lục Thần sờ sờ đầu Tiểu Mao Đoàn.
"Tiểu gia hỏa, nếm thử thịt quay của Truy Vân đi, không biết ngươi có thích ăn thịt chín không."
Tiểu Mao Đoàn tuyệt không khách khí, ăn rất ngon lành.
Lục Thần mỉm cười. Sau lần trọng thương trước đó, tiểu gia hỏa gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Ngày mai đánh một trận, không biết Tiểu Mao Đoàn và Tiểu Nguyên, còn có tên gia hỏa gần như đã tiêu hết thú hạch màu cam của hắn, vừa tiến hóa thành người kia có cơ hội ra sân không...
Mọi người lại giới thiệu cặn kẽ về quy tắc trong vạn tộc luận võ. Lục Thần cà lơ phất phơ, dáng vẻ không chuyên chú khiến người ta cảm thấy lo lắng, nhất định phải xác nhận.
Vạn tộc luận võ dính đến địa bàn của các tộc, đây là lợi ích chính của các tộc, cho nên quy tắc luận võ hoàn toàn khác với việc tỷ võ bình thường.
Ngay từ khi bắt đầu so đấu, toàn bộ tuyển thủ dự thi phải lên sân khấu!
Trên mặt đất của sân tỷ võ trong chiến trường Thần Thú đã vẽ sẵn bản đồ Tam Trọng Thiên bản thu nhỏ, mỗi một tuyển thủ đại biểu cho chủng tộc của mình đứng trong phạm vi lãnh địa của chủng tộc mình.
Sau khi mọi người vào chỗ sẽ tiến vào trình tự tỷ đấu tự do.
Có thể khiêu chiến, đánh những tuyển thủ khác, cướp đoạt lãnh địa của đối phương. Mỗi lần cướp đoạt có thể lấy tối đa 1% diện tích lãnh thổ của đối phương.
Ngoại trừ xâm chiếm lãnh địa, có thể đề xuất yêu cầu khác khi luận võ, ví dụ như yêu cầu đối phương dâng tài nguyên đặc biệt, nộp trang bị nào đó, thậm chí là người nào đó ra.
Nếu phía bị công kích đồng ý với yêu cầu của đối phương thì không cần tỷ đấu nữa, nhưng nếu cự tuyệt, vậy sẽ căn cứ theo kết quả tỷ đấu để quyết định.
Đa số chủng tộc không chỉ có một người dự thi, bọn hắn sẽ căn cứ thực lực của hai phe địch ta để phân tích, có thể vừa cắt nhường lãnh địa vừa xâm chiếm lãnh địa của người khác. Mỗi lần luận võ có giới hạn hạn mức cướp đoạt diện tích cao nhất cũng để duy trì thế cân đối nào đó.
"Tam Trọng Thiên có rất nhiều đại chủng tộc mạnh mẽ, thật ra giữa bọn họ có tồn tại tác dụng cân bằng lẫn nhau, bọn họ không hy vọng thấy chủng tộc nào đó có lãnh địa quá lớn. Khi chủng tộc nào đó có thực lực siêu quần đánh các chủng tộc khác, bọn hắn cũng phải cân nhắc tới những thế lực có thực lực tương đương đánh lén phía sau. Cho nên cân đối ở Tam Trọng Thiên là một loại cân đối có động thái."
Lục Thần vẫn luôn nghi ngờ, "Vậy còn rất nhiều chủng tộc không tham gia tranh tài thì sao, không phải bọn họ được lợi rồi à? Tựa như Nhân tộc, người khác không thể dựa vào luận võ để xâm chiếm lãnh địa của chúng ta."
Bắc Tuyết Lăng Quân lắc đầu, "Độc Cuồng huynh đệ, ngươi nghĩ quá đơn giản. Từ sau khi chúng ta bỏ qua vạn tộc luận võ, lãnh địa của chúng ta vẫn luôn bị xâm chiếm từng bước một, bị xơi tới không thể xơi thêm! Phần lãnh địa còn lại trong tay chúng ta lúc này là vốn liếng cuối cùng, bọn hắn cũng biết, nếu muốn nuốt luôn phần còn lại, đồng nghĩa với phải diệt tuyệt Nhân tộc, sẽ gặp phải cảnh liều chết phản kháng tới từ chúng ta. Những chủng tộc có thể tồn tại trong Tam Trọng Thiên, ai mà không có chút nội tình, muốn tiêu diệt hoàn toàn một chủng tộc, bản thân bọn họ cũng phải trả giá thê thảm."
"Việc tranh đấu chủng tộc còn phức tạp hơn nhiều so với tưởng tượng, không chỉ là tranh giành lãnh địa. Tuy chúng ta chỉ còn lại một chút lãnh địa, nhưng dù vậy, chúng ta vẫn có ngàn tỉ người! Trận chiến sống còn há lại là trò đùa? Một số đại chủng tộc thật sự có năng lực tiêu diệt Nhân tộc, nhưng tất sẽ bị thương tổn nguyên khí của bản thân. Đến lúc đó, nếu bị những cường giả khác thừa cơ mà vào, trái lại được không đủ bù mất."
Thu Phượng cũng nói, "Cho nên thay vì bất chấp nguy hiểm tiêu diệt Nhân tộc, không bằng thu gom tài nguyên của chúng ta. Thật ra hàng năm chúng ta đều phải tiến công lượng lớn tài liệu cho các đại chủng tộc."
"Đúng vậy, thua trong luận võ chỉ phải chia cắt lượng lãnh địa giới hạn, tài nguyên tiến cống cũng nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được, nhưng những tộc không tham gia luận võ lại mặc cho người khác muốn làm gì thì làm."
"Mặc dù chúng ta chỉ còn lại chút lãnh địa, bình thường lại bị xâm chiếm thường xuyên, nhưng chúng ta cũng chỉ dám phòng thủ, không dám phản kích."
Lục Thần gật đầu. Đến hiện tại hắn mới hiểu được, vì sao lúc còn ở tiểu đội của Lực Bạt Sơn, đám Yêu Thú tộc lại dám không chút kiêng nể vượt biên đánh lãnh địa Nhân tộc mà chúng cường giả Nhân tộc lại không dám có bất kỳ hành động gì.
Một là vì yếu, hai là vì không tham gia luận võ, Nhân tộc không có quyền phản kháng!
"Đúng là ếch trụng nước sôi..." Lục Thần lắc đầu.
"Chúng ta cũng biết, có điều... Chúng ta cũng không có biện pháp nào. Chúng ta không chịu nổi việc tổn thất thiên tài trong mỗi trận luận võ... Hiện tại rốt cuộc bọn hắn cũng tìm được lý do để liên hợp lại tiêu diệt Nhân tộc." Bất Niệm thở dài một hơi.
"Được rồi được rồi, đừng tạo thêm áp lực cho Độc Cuồng huynh đệ nữa. Độc Cuồng huynh đệ, sợ rằng ngày mai ngươi phải liên tục tác chiến nguyên ngày. Hôm nay đã đi đường cả ngày, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi, để chúng ta canh chừng."
Đúng là Lục Thần cũng hơi mệt thật, ngày mai còn phải đại chiến, hắn cũng không khách khí, ngã đầu ngủ mất.
Nhìn thoáng qua bầu trời trên đỉnh đầu, Lục Thần nhiều lần thấy được hai bóng người đã từng vô tình bỏ rơi hắn và muội muội bay đi càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất trong tinh không.
Trận chiến ngày mai đủ để ảnh hưởng tới thực tế, muội muội đang ở cách vách, có nên logout ra đi thăm nàng không?
Quên đi, bình thường trước khi quyết chiến không thể gặp người nhà, cũng giống như trong phim điện ảnh và truyền hình vậy, trước khi đại chiến ngàn vạn lần không nên lấy ảnh chụp của người xuất gia ra... Một khi lấy ra, * sẽ không còn.
...
Sáng sớm hôm sau, đột nhiên bầu không khí trở nên khác hẳn.
Không lâu sau, Lục Thần nhận được nhắc nhở, người dự thi tiến vào "bản đồ mô phỏng thế giới Tam Trọng Thiên".
"Người điên, sắp bắt đầu rồi sao?"