Editor: Linh Tống
Lục Thần gật đầu.
"Độc Cuồng huynh đệ, cố lên!" Lực Bạt Sơn đứng dậy nhìn xung quanh, có vẻ đứng ngồi không yên.
"Tiểu tử thối!" Thoa Ông kéo tay Lục Thần, lòng bàn tay đã túa đầy mồ hôi, có thể nhìn ra được hắn ta có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại nói không nên lời.
Có lẽ có người quan tâm tới lãnh địa nhân tộc, nhưng có một số người lại càng lo lắng cho an nguy của Lục Thần hơn.
Thấy đám người này còn căng thẳng hơn chính mình, Lục Thần mỉm cười, "Ta đi!"
Từ trong các trận doanh có một đám người đi ra, ai nấy đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng. Bọn hắn cùng đi về phía khu vực giữa chiến trường Yêu Thần, trên mặt đất nơi đó đã sớm xuất hiện bản đồ mô phỏng do trận pháp tạo thành.
Khi Lục Thần tới đó, không biết bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng hắn.
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, dường như có không ít người có ý đồ với hắn.
Hắn cũng không để ý, dựa theo chỉ thị đi tới lãnh địa mô phỏng của Nhân tộc.
Lãnh địa mô phỏng của mỗi đại chủng tộc có lớn có nhỏ, lớn, nhiều người đứng bên trong vẫn có vẻ rộng rãi, hệt như bãi bóng! Mà nhỏ cũng dư chỗ cho vài người tự do hoạt động bên trong.
Duy chỉ có chỗ Lục Thần, đại khái hai chân đứng lên đã thấy chật chỗ.
Hết lần này tới lần khác, chính nơi chỉ hơi lớn như vậy lại giáp giới với lãnh địa mấy chủng tộc khác. Lục Thần đứng ở nơi đó như một cây đinh trên bản đồ.
"Ha ha ha ha, tiểu tử, không ngờ Nhân tộc các ngươi cũng dám tới tham gia luận võ, các ngươi muốn vùng vẫy giãy chết sao?" Đám người dự thi của Yêu Thú tộc xung quanh cất tiếng cười to.
"Vậy mà vẫn đủ chỗ cho một người đứng, ta nghĩ hẳn lãnh địa của Nhân tộc bọn hắn đã được phóng đại." Một gã Yêu Thú tộc khác cũng nói theo. Lãnh địa của đám Yêu Thú tộc gấp mấy chục lần Nhân tộc...
"Nơi chỉ lớn bằng bàn tay như vậy, lại có thể đủ cho mấy ức người các ngươi chen lấn? Quả nhiên Nhân loại các ngươi chỉ như con kiến, tranh thủ biến mất đi." Bên cạnh, một tên cường giả Thái Thản tộc lạnh giọng nói.
"Sớm muộn gì Nhân tộc các ngươi cũng bị diệt sạch, nhưng trước khi bị diệt, phải lưu lại hai thứ trên người ngươi trước!" Thiên Ma tộc trầm giọng nói.
"Yên tâm, một hồi nữa chúng ta sẽ chiêu đãi ngươi cẩn thận, đỡ cho ngươi phải khó chịu."
Lục Thần mỉm cười, "Nhân tộc hoan nghênh các ngươi, một hồi nữa ngàn vạn lần chớ khách khí."
Sau khi hệ thống nhắc lại quy tắc, đồng thời truyền hình ảnh luận võ ra ngoài.
Trong màn hình, mấy trăm người dự thi của dị tộc đại biểu cho tộc mình đứng trong khu vực lãnh địa khởi động làm nóng người, chỉ có Duy Ngã Độc Cuồng đứng ở nơi chật hẹp nhỏ bé, không thể động đậy chút nào, xung quanh doanh địa truyền đến một trận cười vang.
"Chỉ vậy mà cũng có mặt mũi tới tham gia luận võ? Tới để mất mặt đúng không."
"Loại chủng tộc thấp như Nhân tộc mà không diệt vong thì ai diệt vong?"
Các tướng sĩ Nhân tộc tái xanh mặt.
Lãnh địa Nhân tộc đã bị đè ép thành một khu nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn! Cho dù là vậy, bọn hắn vẫn không tha cho Nhân tộc, muốn hoàn toàn diệt tộc!
Sau thời gian chuẩn bị ngắn ngủi, cuối cùng buổi luận võ cũng tiến vào thời gian đếm ngược.
10 giây đếm ngược, cứ mỗi giây trôi qua trong lòng mỗi người lại nảy lên một lần, phảng phất như ngừng đập.
"Sắp bắt đầu, số mệnh của Nhân tộc đều nằm trong tay ngươi!" Lồng ngực Trấn Quốc Thu Phượng không ngừng phập phồng, ngay cả hít sâu cũng không thể ức chế căng thẳng trong lòng nàng lúc này. Đám đại lão bên cạnh nàng cũng giống thế, mỗi người đều cứng đờ, hai mắt nhìn chòng chọc vào chiến trường.
Bắt đầu tranh tài!
Gần như ngay khoảnh khắc tranh tài bắt đầu, quả nhiên tình cảnh khiến Nhân tộc lo lắng nhất vẫn xuất hiện.
Chỉ thấy xung quanh lãnh địa Nhân tộc, cũng chính là xung quanh Duy Ngã Độc Cuồng, lập tức bị một đám người vây quanh!
"Tiểu tử, nghe nói ngươi rất kiêu ngạo! Thật xin lỗi, ta chuyên trị đủ loại kiêu ngạo! Bảo bối của ngươi, Thiên Ma tộc chúng ta đã muốn!"
"Duy Ngã Độc Cuồng, gần đây ngươi rất ngông cuồng, hết Thiên Trừng Tháp lại tới Long Trủng, không ngờ ngươi còn có gan đến đây. Rất tốt, đầu ngươi Thái Thản tộc chúng ta gặt."
"Tiểu tử, hôm qua ngươi đánh chết một Thiên Mệnh Nguyên Soái của chúng ta ở biên cảnh, có phải ngươi cảm thấy mình cực kỳ lợi hại? Hôm nay ta sẽ để ngươi hiểu rốt cuộc Nhân tộc các ngươi rác rưởi tới mức nào!"
"Không phải tiểu tử này rất cuồng sao, còn hoan nghênh chúng ta, đến, trước tiên phân chia lãnh địa Nhân tộc. Còn muốn mượn luận võ để lưu lại cái mạng chó? Thật xin lỗi, đến nơi này là sai lầm lớn nhất của các ngươi."
Trong lúc nhất thời, bên cạnh Lục Thần có một đám người vây quanh, thậm chí còn có những nơi không giáp ranh với lãnh địa Nhân tộc cũng trực tiếp lướt tới.
Hơn nữa xa xa còn có càng nhiều người hơn tới đây.
Thấy tình cảnh như vậy, Mộc Phủ Hồng Vũ hoàn toàn luống cuống, "Chuyện gì xảy ra, bọn hắn, vì sao mới bắt đầu bọn hắn đã liên hợp đối phó với Nhân tộc chúng ta!"
Điện chủ Vãng Sinh Điện hơi híp mắt lại, "Lãnh địa của Nhân tộc chúng ta chật hẹp nhỏ bé cũng có thể khiến nhiều người ngấp nghé như vậy sao! Ngay từ đầu trận đấu, còn chưa kịp đánh những nơi khác đã chạy hết tới lãnh địa chúng ta, rõ ràng bọn hắn đã thương lượng xong từ trước."
Bất Niệm thở dài một hơi, "Quả nhiên bọn hắn muốn vây khốn Nhân tộc, mục đích là tiêu diệt cả Nhân tộc. Việc bọn hắn muốn tranh đoạt lãnh địa Nhân tộc trước là minh chứng quá rõ ràng!"
"Người điên!" Lực Bạt Sơn chỉ cảm thấy lòng nóng như lửa đốt, nhưng lúc này hắn ta không giúp được gì, "Đáng chết, vậy mà tất cả bọn hắn lại liên hợp lại đối phó với người điên, đúng là khinh người quá đáng!"
Đúng lúc này, Thoa Ông siết chặt nắm tay, khẽ quát một tiếng, "Tất cả câm miệng!"
Khi chỉ còn 2 giây đếm ngược, Thoa Ông chỉ cao hơn Lực Bạt Sơn một chút lại đột ngột trấn áp đám chưởng môn nhân, Thiên Mệnh Nguyên Soái.
"Chúng ta đã sớm dự tính được kết quả như vậy! Ta tin tưởng lấy trí thông minh của tiểu tử thối kia, hắn cũng đã sớm nghĩ tới kết quả như hôm nay! Nhưng hắn vẫn lựa chọn tham gia luận võ."
"Hiện tại không phải lúc để chúng ta oán trách, từ sự yếu nhược ngày trước của Nhân tộc đã quyết định tình cảnh gian nan bây giờ."