Editor: Linh Tống
"Chuyện chúng ta có thể làm là tin tưởng tiểu tử kia!"
Hai mắt Thoa Ông nhìn chằm chằm bóng người màu đỏ đã bị vây chặt, "Có lẽ các ngươi chỉ biết hắn có thực lực nghịch thiên, nhưng ta đã ở chung với tiểu tử thúi kia mấy tháng, ta biết được nguyên nhân khiến hắn biến cường!"
Đông Phương Kỵ không khỏi tò mò hỏi, "Nguyên nhân gì?"
Trong lúc nhất thời, đủ loại quá khứ hiện lên trước mắt.
Thân thể bị tổn thương tám phần mười, gần như đã không thể nhúc nhích, nhưng khi hắn trở lại Lưu Vong thành, chỉ một mũi tên đã có thể cứu Thoa Ông!
Đối mặt với cương phong khó giải, ngay cả mình cũng muốn từ bỏ, nhưng hắn vẫn luôn khổ sở suy nghĩ, cuối cùng cũng tìm được phương pháp phá giải.
Đối mặt với tồn tại mạnh nhất trong Viễn Cổ Long tộc là Cửu Trảo Long Hoàng, chiến tới chỉ còn chút máu vẫn có thể giết ngược từ trong tuyệt cảnh...
Hắn đã từng nói, hắn có một muội muội, hắn không cho phép muội muội gặp phải sự kỳ thị và khi nhục của những chủng tộc khác sau khi đi tới Tam Trọng Thiên.
Hắn cũng đã nói, hắn nhất định sẽ tới Thiên Vực càng cao hơn, bởi vì nơi đó có đáp án hắn nhất định phải tìm được.
"Hắn không tính là người tốt." Đột nhiên Thoa Ông cất lời, "Thế nhưng hắn chưa từng mất phương hướng của bản thân, hắn có người phải bảo vệ, có đáp án cần tìm. Vì biến cường, hắn có thể chịu được đau xót thường người không cách nào nhịn được, quyết tâm của hắn không ai có thể sánh nổi!"
"Hắn từng chiến thắng cường giả các ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, cũng vượt qua chính mình!"
"Đây mới là điểm đáng sợ nhất của hắn!"
"Cho nên..." Thoa Ông hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía mọi người, trong mắt có tia sáng kiên định chưa từng có, "Nếu có người có thể cứu Nhân tộc, vậy chỉ có một, chính là tiểu tử thúi kia!"
"Hắn sẽ mang vinh quang và tôn nghiêm về cho Nhân tộc!"
Đột nhiên trong lòng mọi người run lên.
Với tư cách là người từng theo Duy Ngã Độc Cuồng lâu nhất, lời Thoa Ông nói vốn có đủ sức thuyết phục.
Điện chủ Vãng Sinh Điện hơi híp mắt lại, "Thoa Ông, cường giả siêu cấp ngươi nói... Là?"
"Hoàng Giả của Viễn cổ Long tộc, Cửu Dực Cửu Trảo Hắc Long!" Thoa Ông cười lạnh, "Yêu tộc còn nói hắn cướp bảo vật của bọn họ? Đúng là chê cười! Bảo vật đặt ở đó, bọn hắn có thể lấy được sao! Ngay cả Cương Phong Đái bọn hắn cũng không vượt qua được!"
Đám người ở đây lập tức hít sâu một hơi.
"Viễn cổ, ngươi muốn nói, Hoàng Giả trong Viễn cổ Long tộc? Không, không thể nào, đó là tồn tại chỉ xuất hiện trong truyền thuyết!"
"Ta cần phải lừa các ngươi sao? Trang bị như Vô Cực Kiếm, các ngươi cảm thấy chỉ cần đến được nơi đó, đưa tay là có thể lấy được?"
Thoa Ông hỏi ngược lại, từng câu từng chữ như lợi kiếm đâm thẳng vào trái tim chúng người, thì ra bọn hắn đều xem nhẹ một vấn đề.
Đông Phương Kỵ trầm tư một lát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Thoa Ông, "Thoa lão, ngươi, ngươi nói hắn, hắn đã vượt qua bản thân, chẳng lẽ nói..."
Thoa Ông mỉm cười, "Điểm này, hẳn Kim Quang Tự là tồn tại có quyền lên tiếng nhất."
Vượt qua bản thân cũng không phải lời ngoài miệng, vừa lúc trước đó trong phó bản Thế Giới Kính Diện đã xuất hiện dị thường.
"Hắn đánh xuyên... Phó bản Thế Giới Kính Diện?!" Bất Niệm trừng lớn hai mắt.
Tên gia hỏa dọc theo đường đi vẫn luôn thoải mái nhàn nhã, đã hoàn thành chuyện không thể nào hoàn thành?
Thiên Trừng Tháp, Long Trủng, Thế Giới Kính Diện, ba vùng đất cùng hung cực ác. Duy Ngã Độc Cuồng chỉ mới đến Tam Trọng Thiên mấy tháng đã thông quan toàn bộ!
Nhưng tên kia chưa bao giờ nhắc tới...
Đúng lúc này, đột nhiên trên sân có tiếng cười điên cuồng truyền đến.
"Ha ha ha ha, lời nói của Duy Ngã Độc Cuồng ta đương nhiên chân thật đáng tin, ta nói hoan nghênh các ngươi chính là hoan nghênh mọi người các ngươi!"
"Muốn cướp trang bị của lão tử?" Lục Thần nhấc một tay lên, một thanh kiếm hai màu đen trắng bị hắn rút ra từng tấc từng tấc từ trong hư không.
Vô Cực Kiếm xuất, như vương giả hàng thế!
Vạn khí rung động!
"Đây là... Đây là vũ khí cấp bậc gì?"
"Chẳng lẽ có khí linh? Không thể nào, Tiên Khí cũng không có khí linh!"
"Là chí bảo trong Thiên Trừng Tháp hay là chí bảo trong Long Trủng? Vậy mà lại khiến thuộc tính của Phệ Hồn Diệt Tâm Thương giảm xuống!"
Lục Thần hơi hất cằm lên, "Nhân tộc chúng ta rất hiếu khách, cho nên ta cho các ngươi một cơ hội."
"Tất cả các ngươi..."
"Cùng lên đi."
Lục Thần vừa nói ra lời này, người đầu tiên sợ đến tái phát bệnh tim là đám người Nhân tộc.
Vừa này Thoa Ông còn nói cái tên này cường hãn như thế nào, vốn đang cố gắng khích lệ lòng người, kết quả một câu này của Lục Thần đã đánh một đòn cảnh cáo cho bọn họ.
Tin tưởng hắn? Tin tưởng cái rắm, tên kia đánh nhau cho tử tế thì cũng thôi, kết quả lại muốn một người đánh cả một đám người ta…
“Cái này, cái này, Thoa Ông, Độc Cuồng huynh đệ đang làm cái gì vậy!?”
Thoa Ông đột nhiên nhớ đến điều gì đó, hắn ta quên nói đặc điểm lớn nhất của tiểu tử kia.
Cuồng! Điên cuồng! Ngông cuồng!
Người khác ngông cuồng, hắn còn ngông cuồng hơn cả người khác! Đánh luân phiên? Không có đâu, muốn lên thì cùng lên!
“Vô cùng ngông cuồng!” Có rất nhiều người trong đám đông lớn tiếng gầm lên, “Muốn chết còn không đơn giản à, chúng ta muốn chia cắt lãnh địa Nhân tộc của ngươi, hoàn toàn dọn dẹp đám ký sinh trùng các ngươi ra khỏi Tam Trọng Thiên!”
“Từ đây trong trận chiến Cửu Thiên sẽ không còn Nhân tộc nữa!”
Lục Thần hừ lạnh một tiếng, “Nói nhảm nhiều quá! Nếu ngươi đã có suy nghĩ này, có một người tính một người, lão tử mặc kệ có hạn chế số người hay không, tất cả cùng tiến lên đi!”
Tình hình chiến trường Yêu Thần đột nhiên thay đổi mạnh, rất nhiều dị tộc đã bị Lục Thần chọc giận, bốn năm trăm cường giả đỉnh cấp của các tộc đã vây quanh Lục Thần.
Nhân vật quan trọng có địa vị hiển hách của các tộc xung quanh rối rít bày ra vẻ xem kịch vui.
“Ta đang lo cứ đánh đơn, phải đánh luân phiên mấy lần mới có thể đối phó với Duy Ngã Độc Cuồng kia, không ngờ hắn không có chút đầu óc nào, hắn còn tường người dám lên đài đều là Thiên Mệnh bình thường.”
“Hắn sẽ phải trả giá lớn vì sự ngông cuồng của mình, đáng tiếc, cái giá của hắn là tất cả đồng tộc!”