Editor: Linh Tống
"Tam Trọng Thiên đã không còn ai có thể địch nổi hắn, Nhân tộc có người này tọa trấn, đã quật khởi!"
Lục Thần ngẩng đầu nhìn về phía đám cấp cao các tộc ở xung quanh, khóe miệng nhếch lên một cách tà mị, hắn cười lạnh một tiếng: "Ta cho các ngươi 10 giờ, lập tức rút quân khỏi biên cảnh Nhân tộc! Nếu ta còn nhìn thấy bất kỳ đội quân dị tộc nào, ta sẽ trực tiếp tiêu diệt bọn chúng!"
Trong lòng rất nhiều thủ lĩnh dị tộc ở xung quanh dồn dập dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
Theo thủ đoạn tàn nhẫn mà Duy Ngã Độc Cuồng thể hiện, kết quả của việc trêu chọc hắn chắc chắn không thể nào không thể tưởng tượng nổi!
Rất nhiều thủ lĩnh, đám cấp lập tức ra lệnh.
"Có hắn ở đây, Nhân tộc không thể nào bị diệt tuyệt, thông báo quân đội, lập tức rút quân khỏi biên cảnh Nhân tộc. Người này cực kỳ điên cuồng, làm không tốt sẽ bị hắn cắn ngược lại một cái!"
"Căn bản là hắn cũng không ra bài theo sáo lộ, không thể trêu vào, lập tức rút quân. Nếu Yêu tộc còn muốn đoạt lại bảo vật của bọn họ, vậy hãy để bọn chúng tự đi đoạt, chúng ta không tiếp!"
"Rút quân trong đêm, điều động toàn quân trở về trong vòng 3 giờ, không được xảy ra sai sót!"
Lục Thần đứng ở giữa sân, nhìn về một chỗ khác: "Đúng, ta nhớ mỗi lần luận võ tỉ thí có thể tiến hành tối đa ba vòng, nhưng bây giờ mới chỉ tiến hành một vòng, còn hai vòng nữa đâu."
Đám người nghe hắn đứng đó nói thầm sợ đến mức sắc mặt trắng xanh.
Lục Thần lắc đầu, vẻ mặt không vui, lại phối hợp với cái đầu to của Tà Đồng, hiện tại sắc mặt hắn trông rất giống dáng vẻ của một đứa trẻ khi đùa giỡn.
"Một phần hai mươi địa bàn, vẫn cảm thấy hơi nhỏ, hơn nữa lãnh địa Nhân tộc chia ra từng khối từng khối phân tán khắp nơi như vậy, thật khó coi! Chắc chắn phải nối liền!"
"Sặc..." Một vị trưởng lão tự nhiên Tinh linh tộc vội vàng lớn tiếng nói: "Cái này, Duy Ngã Độc Cuồng, mỗi lần vạn tộc luận võ, đúng là mỗi tuyển thủ có thể tiến hành tối đa ba vòng tỷ thí nhưng vừa rồi ngươi đã giết mọi người, chúng ta đã không còn người dự thi."
Lục Thần cau mày nói: "Không còn người dự thi? Hình như đây không phải là chuyện của ta, đây là vấn đề của các ngươi."
"Sơn ca, nói cho ta biết, nếu không có người dự thi, vậy kết quả là gì?"
Lực Bạt Sơn sợ đến mức tóc gáy trên đầu đều dựng lên.
Người điên bảo hắn ta trả lời, nhưng nơi này là hiện trường vạn tộc luận võ! Hiện tại có mấy trăm vị thủ lĩnh tối cao, chưởng môn của các thế lực nòng cốt đại diện cho chủng tộc dự thi, những người đó đều ở chỗ này, chứ đừng nói đến là mấy vị cường giả Thiên Mệnh còn ở bên kia.
Hắn ta chỉ là một hạ sĩ nho nhỏ, nhưng Lục Thần lại muốn hắn ta nói ở nơi này, muốn hắn ta trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.
Đây là việc trước đây hắn ta nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, người vừa làm kinh sợ toàn trường kia lại gọi hắn ta một tiếng "Ca", thân phận và địa vị của hắn ta lập tức nhảy lên gấp cao mấy trăm lần!
"Ca" của Duy Ngã Độc Cuồng, đó là loại sức mạnh gì, người này chắc chắn sẽ để lại một dấu ấn thật đậm nét trong lịch sử của Tam Trọng Thiên!
Cửu Thiên thực lực vi tôn, thế nhưng Lục Thần lại không quan tâm đến những thứ này. Hồng Vũ gọi hắn là tiền bối, hắn không quen, hắn bắt người ta đổi cách gọi. Lực Bạt Sơn gọi hắn là người điên, Thoa Ông gọi hắn là tiểu tử thối, hắn lại không hề có ý kiến.
Hơn nữa đối với bằng hữu lớn hơn mình, Lục Thần đều là xưng hô là "Ca". Sơn ca, Hầu ca, Thanh Sam ca, căn bản là hắn cũng không quan tâm thực lực của người khác như thế nào.
Chỉ coi trọng nhân phẩm, xem tuổi tác.
Nhưng khi những người khác nghe Lục Thần nói như vậy thì ai nấy đều nhìn Lực Bạt Sơn như nhìn quái vật.
"Không phải chứ, Nhân tộc vẫn còn cường giả siêu cấp!? Vừa rồi Duy Ngã Độc Cuồng còn phải gọi người kia một tiếng ‘Sơn ca’!"
"Trời ạ, còn là hạ sĩ!"
"Cái gì, hạ sĩ! Cái này... Không hay, quân hàm cao hơn Duy Ngã Độc Cuồng một cấp! Thực lực của người này thâm bất khả trắc!"
"Duy Ngã Độc Cuồng chỉ là dân binh mà đã miểu sát toàn trường, chẳng phải vị Lực Bạt Sơn kia sẽ tung hoành ở Tứ Trọng Thiên rồi hả?"
Lực Bạt Sơn tối sầm mặt lại.
Có khi nào một đám Thiên Mệnh Nguyên Soái thấy một hạ sĩ như hắn ta lại sợ đến như vậy? Nói giống như hạ sĩ mới là quân hàm cao nhất trong hệ thống vậy...
Đương nhiên, hắn ta cũng biết sở dĩ bọn họ kiêng dè mình như thế, đều là vì tên Duy Ngã Độc Cuồng kia. Hắn mới là dân binh, lúc này hắn lại hỏi mình, lại biểu hiện ra quan hệ không phải tầm thường với mình.
Ngưu tầm ngưu mã tầm mã, rất tự nhiên bọn họ sẽ đánh giá thực lực của mình và Duy Ngã Độc Cuồng ở cùng một cấp độ.
"Sơn ca?" Lục Thần lại hỏi một lần, lúc này mới kéo Lực Bạt Sơn đang khẩn trương quá độ trở về hiện thực.
"À, ừ, Nhân tộc chúng ta không tham dự vạn tộc luận võ trong nhiều năm, lãnh địa bị tùy ý xâm chiếm từng bước, chỉ có thể phòng ngự mà không thể phản kích, tộc nhân không được đi vào lãnh địa của chủng tộc khác, đồng thời hàng năm cần cống nạp một lượng lớn tài nguyên cho những chủng tộc khác!"
Lục Thần gật đầu: "Các ngươi đều nghe thấy rồi đó, kết quả của việc không có người dự thi."
Lục Thần cùng Lực Bạt Sơn một hỏi một đáp, hiển nhiên không phải Lục Thần thật sự không biết, hắn đang muốn nói cho những dị tộc còn lại nghe.
Cả đám lòng dạ biết rõ, sắc mặt lập tức trắng xanh.
Thực sự là thiên đạo tuần hoàn, khi Nhân tộc suy thoái, bọn họ tùy ý nghiền ép, hiện tại đến lượt bọn họ không phái ra được người.
Có thể còn có người có thể xuất chiến, thế nhưng đồ đần cũng nhìn ra được, hiện tại phái ai lên cũng là tự tìm cái chết!
"Duy Ngã Độc Cuồng tiên sinh, chúng ta, chúng ta có thể thương lượng một chút hay không?" Phát ngôn viên của dị tộc nào đó run rẩy mở miệng: "Lãnh địa của Berkeley tộc chúng ta cũng không lớn, chúng ta cũng là bất đắc dĩ mới tham gia vạn tộc luận võ."
Lục Thần nhìn thoáng qua biên giới chiến trường, đúng là trước đó có vài tuyển thủ của các chủng tộc khác không tham gia bao vây tiêu diệt hắn, trong đó bao gồm tuyển thủ của Berkeley tộc.